“Con..” Thẩm Như Mẫn tức giận, quay đầu lại dữ tợn trừng Đường Ân.
Đều tại người này!
Nếu không phải vì anh ta, hôm nay sao mình có thể bị đánh chứ?
“Cút!” Thẩm Từ Vũ rống to, cực kỳ uy nghiêm.
Thẩm Như Mẫn sợ tới mức run rẩy, giống như lúc còn nhỏ nhìn thấy người cha nghiêm khác vậy, tức giận nghiến răng xoay người.
Đường Ân ngồi trong xe nhìn hành động này của Thẩm Từ Vũ, ít nhiều cũng thoải mái hơn. Cảnh này của ông ấy rõ ràng là cho anh một bậc thang để đi xuống, cũng trở thành lời xin lỗi của chuyện khi nấy.
“Chàng trai, giúp việc này, coi như họ Thẩm nợ việc!” Thẩm Từ Vũ hít sâu một hơi, khom người với Đường Ân.
Anh chần chừ một lát mới mở cửa xe ra, nhanh chóng đi tới chỗ xe quân đội.
Lúc mấy người Thẩm Từ Vũ đến đã có chuẩn bị xe cấp cứu, lúc Đường Ân đi lên thì nhìn thấy sắc mặt bà Thẩm cực kỳ khó coi. Trên khoé miệng bà ấy còn dính máu loãng mới phun ra.
Thẩm Hàn Lâm nhìn thấy anh lên xe thì vội vàng lùi sang một bên.
Điền Lực xấu hổ ngồi trong góc không nói câu nào, bây.
giờ tâm trạng của anh ta cực kỳ phức tạp. Một mặt muốn Đường Ân nhanh chóng chữa khỏi cho bà Thẩm, để anh ta không cần phải gánh vác trách nhiệm, một mặt lại hy vọng Đường Ân cũng bó tay, đến cuối cùng mọi người đều không có cách nào, anh ta cũng sẽ không.
có trách nhiệm.
Đường Ân không thèm nhìn đến những người khác, tiến lên nắm lấy cổ tay của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-day-troi-sinh-tinh-ngong-cuong/1704028/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.