Đường Ân nhếch miệng: “Dựa vào các ông sao? Đồng.
Quân Hựu, ông cảm thấy chút khả năng này của ông, có thể bảo tôi phụ thuộc được sao?”
“Cậu chủ!” Sắc mặt Đồng Quân Hựu lập tức lạnh xuống: *Tôi đã nể tình năm đó ông hai và lão Miêu quan tâm chăm sóc tôi, đưa ra lời khuyên cuối cùng cho cậu, nếu cậu.vẫn cố % không tỉnh ngộ, thì không thể trách tôi đượo! Đừng thấy cậu bây giờ thoải mái, thật sự đến lúc đó, chỉ sợ ngay cả con chó cũng không bâng!”
Đường Ân mở mắt ra, nhìn chằm chäm Đồng Quân Hựu: “Ai thẳng ai thua, còn chưa biết đâu!”
“Cậu chủ, đừng cho rằng mình quá mạnh mẽ, nếu không kết cục của cậu quá thê thảm… Ông hai và bà hai có thể bảo vệ cậu chốc lát, nhưng tuyệt đối không thể bảo vệ được cậu cả đời, đừng để đến lúc đó chết quá khó coi, xác cũng phải ném cho chó hoang!” Đồng Quân Hựu lắc đầu, vẻ mặt cảm thán *Một tuần sau, hy vọng ông vẫn còn can đảm nói những lời này!” Đường Ân cầm chén trà trong tay, lắc lắc nước trà trong chén, sau đó rào một tiếng, hắt về phía Đồng Quân Hựu.
Đồng Quân Hựu vẫn không nhúc nhích chút nào, mặc cho nước trà kia hắt lên mặt ông ta.
“Đường Ân, anh làm gì thế hả?” Lô Tiên Lâm đứng dậy, chỉ vào Đường Ân: ‘Bản thân mình không có năng lực, còn dám giương oai diễu võ ở đây? Có khác gì tên ăn mày chứ?”
Đường Ân cười lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài cửa.
Đồng Quân Hựu lạnh lùng nhìn chảm chằm bóng lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-day-troi-sinh-tinh-ngong-cuong/1704010/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.