Chương trước
Chương sau
Một đám người bước lên mới nhìn thấy dáng vẻ Đường Ân.
Đường Ân nhìn đám người này, lửa giận trong đáy lòng không ngừng bùng lên, Bùi Hạc cũng coi như là một người có thực lực, tại sao dưới tay lại có đám người này? Nào có giống bảo vệ của nhà trẻ này, rõ ràng là đám du côn đầu đường. % Ạ ZXNYW t “Chính là anh ta, anh yêu, vừa nãy anh ta tát em một cái, em muốn anh ta phải chết, anh ta phải chết… Chử Ngọc gào khóc giận dữ trông như bị bệnh tâm thần, cô ta lớn đến như vậy từ trước đến nay chưa bao giờ gặp phải chuyện thế này.
Sắc mặt Đường Ân tối sầm dữ dội, ánh mắt nhìn chằm chảm Hoắc Lượng.
*Ranh con, anh chán sống rồi…” Hoắc Lượng cười gắn, lấy một con dao găm từ bên hông ra: “Nói xem, hôm nay định giải quyết việc này như thế nào?”
*Anh định giải quyết thế nào?” Đường Ân trừng mắt, đưa Sầm Hạ trong lòng cho Kỷ Du Du, chuyện thế này không nên để trẻ con đứng bên cạnh nhìn thấy.
Kỷ Du Du đón lấy Sầm Hạ, bế Sầm Hạ sang bên cạnh.
*Tự cắt một cánh tay của mình đi, quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi và bạn gái tôi, hôm nay anh có thể ra khỏi chỗ này, nếu không thì… Hoắc Lượng liếm liếm khóe miệng.
Đường Ân thật sự nhìn đến mức nhàm chán, nâng tay tát lên mặt Hoắc Lượng một cái.
Hoắc Lượng lập tức bị Đường Ân đánh cho “Mẹ nó anh tự tìm đường chết rồi!” Hoắc Lượng nghiến răng gầm lên.
Đường Ân bước bước lên, cánh tay đã lật lại, bốp bốp bốp một chuỗi âm thanh thật dài, tát liên tục lên mặt Hoắc Lượng mấy cái.
Ngay từ đầu Hoäc Lượng chưa kịp phản ứng lại, bị Đường Ân ra tay bất ngờ tát cho mấy cái, thế mà khi gã kịp phản ứng lại, bàn tay của Đường Ân hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Một tràng tát lên mặt dữ dội này, tát cho Hoắc Lượng lăn Vào góc.
“A… Anh… Anh nhất định phải chết!” Hoắc Lượng gào lên.
Đường Ân đột nhiên ra tay mạnh hơn, một tay tát cho.
Hoắc Lượng ngã xuống mặt đất, trong nhất thời thế mà không đứng dậy nổi.
“Anh Lượng… Mấy đàn em vội vàng bước lên, đỡ Hoắc Lượng, sắc mặt thay đổi nhìn Đường Ân.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đập anh ta cho ông!”
Hoắc Lượng gào to, chỉ vào Đường Ân.
Đường Ân một chân đá bay đàn em, sắc mặt lạnh như băng đứng ngay tại chỗ.
Lần này, toàn bộ nhà trẻ đều yên tĩnh lại.
“Anh…” Sắc mặt Hoắc Lượng trở nên cực kỳ khó coi.
Toàn thân Chử Ngọc cũng hoảng sợ đến bối rối, không ngờ được bạn trai mình dẫn nhiều người đến như vậy, Đường Ân vẫn nhẹ nhàng giải quyết toàn bộ!
Giờ phút này, trong lòng Chử Ngọc, Đường Ân giống hệt như ác ma.
“Nhanh lên, gọi anh Thành đến đây!” Hoắc Lượng gào to, biết hôm nay những người này, e rằng thật sự không giữ được Đường Ân rồi.
“Anh… Anh không được đi! Anh không được đi!” Lý Lai Phúc hốt hoảng bước lên, chỉ vào Đường Ân: “Anh xong rồi, anh đợi đấy chịu chết đi, hôm nay không ai cứu được anh đâu…”
Gương mặt Đường Ân lạnh lùng, nhìn chăm chằm Lý Lai Phúc: “Nếu hôm nay không giải thích rõ ràng về vết thương trên lưng đứa trẻ, cũng không ai có thể cứu được ông đâu!”
“Ngược lại tôi muốn biết, ai lại có giọng điệu lớn như vậy… Ngoài cửa một giọng nói giễu cợt vang lên, sau đó một cô gái xinh đẹp thân hình cao ráo, đeo kính râm bước vào trong nhà trẻ.
“Ai dám ở đây nói lời ghê gớm như vậy? không được tôi phê chuẩn, ai có thể để ông ta làm giám đốc được?” Lý Bình Bình nhíu mày một cái, sau đó ánh mắt nhìn về phía Đường Ấn.
“Bình Bình cô đến thật đúng lúc!” Lý Lai Phúc đập mạnh lên bắp đùi một cái, khóc ròng nói: “Thằng ranh này đến đây gây sự, trắng trợn bắt trẻ con trong nhà trẻ của chúng ta, còn đe dọa tôi…”
“Hừ, không biết trời cao đất dày… Lý Bình Bình xoay người lại, kiêu căng nhìn Đường Ân: “Hôm nay còn định ra khỏi chỗ này sao?”
“Nếu tôi ra ngoài được thì sao?” Đường Ân lạnh lùng nói.
Lý Bình Bình sửng sốt một lát: “Còn thật sự cho rằng mình là nhân vật lớn sao? Ở thành phố Giang này, anh chưa có tư cách lớn như vậy đâu!”
“Bình Bình, đừng bỏ qua cho anh ta, bây giờ bảo người ta xử lý anh ta!” Lý Lai Phúc tìm lại được can đảm, mắt thấy con gái mình đến đây, biết mình có người chống lưng rồi, từ dưới đất chật vật bò dậy: “Đánh gãy tay chân anh ta, ngay cả hai người sau lưng anh ta, cũng không được bỏ qua…”
Lửa giận trong lòng Đường Ân đột nhiên bùng lên: “Ông đang tự đâm đầu vào chỗ chết…”
“Tự đâm đầu vào chỗ chết sao? Anh Thành sắp đến đây rồi, tôi thật sự muốn xem xem, ai dám diễu võ giương oai trong nhà trẻ của tập đoàn Trung Ân chúng ta, tôi cũng muốn xem, là ai đang tự đâm đầu vào chỗ chết…
Lý Bình Bình chỉ vào Đường Ân.
“Anh Thành đến rồi… Anh Thành đến rồi!” Một tên đàn em của Hoắc Lượng từ xa kêu to, hào hứng chạy vào trong nhà trẻ: “Anh Thành đến đây rồi…”
Vu Thành Quang dẫn một đám người nghênh ngang đi vào nhà trẻ.
“Anh Thành, có người gây sự trên địa bàn của anh, anh xem anh ta còn đánh tôi, chẳng những đánh tôi, còn đánh bạn gái của tôi, bây giờ còn đang giằng co với chị Bình Bình nữa kìa… Hoắc Lượng hét to một câu.
“Ồ? Ai dám giảng co với Bình Bình? Anh ta làm phản sao, ở đâu rồi hả?” Vu Thành Quang xoay đầu lại, đã nhìn thấy Đường Ân, lập tức đứng ngây ra tại chỗ, thân thể hơi run rẩy: “Cậu… Cậu…
“Anh Thành, chính là anh ta, giết chết anh ta đi, em giúp anh nói mấy câu dễ nghe trước mặt anh Hạc, sau này mấy con phố kia cũng là của anh!” Lý Bình Bình chỉ Đường Ân, cười lạnh nói: “Tôi xem anh chết thế nào…”
Bốp…
Một tiếng, Vu Thành Quang lật tay tát bay Lý Bình Bình ra ngoài: “Mẹ nó cô đang nói cái gì thế hả? Cô nói chuyện với cậu chủ như thế à?”
Lý Bình Bình lập tức bối rối, đứng ngây ra tại chỗ: “Anh Thành, anh đang làm gì vậy?”
“Làm gì à? Nếu ông đây không đến, có phải cô định lật trời với cậu chủ không hả?” Vu Thành Quang gào thét to hơn, quay đầu nhìn về phía Đường Ân, trái tim như sắp vỡ vụn: “Cậu chủ, chuyện này không liên quan gì đến tôi… Tôi cũng không biết cậu đang ở đây, tôi… Tôi đáng chết! Tôi đáng chết!”
Vừa dứt lời, Vu Thành Quang tát mạnh lên mặt mình, đánh đến mức lỗ mũi chảy máu.
Cảnh tượng này khiến Lý Lai Phúc và Lý Bình Bình nhìn thấy mà sợ đến mức tim gan vỡ vụn. Sở dĩ ba con bọn họ có năng lực lớn như vậy, đều có liên quan đến Vu Thành Quang. Em gái của Vu Thành Quang là bạn học của Lý Bình Bình, mà Lý Bình Bình vừa mới vào tập đoàn Trung Ân, cho nên hai người bàn bạc cùng với nhau, mượn sức lẫn nhau, dần dần phát triển dưới cánh chim của Bùi Hạc.
Tính cách Vu Thành Quang như thế nào, Lý Bình Bình và Lý Lai Phúc thật sự hiểu rất rõ.
Thủ đoạn của người này rất tàn nhẫn, hoàn toàn không phải người bình thường có thể sánh được, nhưng mà giờ phút này lại quỳ gối trước mặt Đường Ân, không ngừng tự tát lên mặt mình sao?
Rốt cuộc đây là ai?
Đây là tình huống gì vậy?
Lời giải thích duy nhất là người trước mắt này đã dọa cho lá gan của Vu Thành Quang vỡ nát rồi!
Giờ phút này, hai ba con cảm thấy sợ đến chết khiếp, không kiềm chế nổi run rẩy không ngừng, khi nhìn về phía Đường Ân, trong mắt rõ ràng tràn đầy sợ hãi.
“Anh Thành… Hoắc Lượng và Chử Ngọc cũng bối rối, dù sao trong thế giới của bọn họ, Vu Thành Quang gần như: chính là trời rồi.
Giờ phút này, thế mà trời lại sập xuống!
“Tôi muốn biết, vết thương sau lưng đứa trẻ này, rốt cuộc bị gây ra như thế nào!” Giọng nói của Đường Ân vẫn lạnh lùng như trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.