"Đừng? Đừng?" Roi mây trong tay Lý Thành Hồng không ngừng đánh lên người Kỷ Du Du, đánh đến mức cô ta run rẩy lùi về sau, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ, nhưng nó vẫn không dừng lại: “Mày còn dám nói đừng? Mày cầm cái điện thoại nát kia có tác dụng gì? Cũng không xem thứ mình là cái thá gì, mày cũng xứng sử dụng điện thoại sao?”
Kỷ Du Du nhỏ giọng nức nở, co rụt trong góc không dám phản kháng.
Bà ta đánh mệt rồi mới buông lỏng roi mây ra: "Thứ đáng chết, tốt nhất mau cút ra ngoài cho tao, đừng ở đây làm chướng mắt nữa!”
"Đúng vậy, mau cho cô ta cút đi! Ở lại đây chỉ làm mất mặt thôi, còn không tự biết mình là cái thá gì! Kêu cô ta đeo mặt nạ, cô ta cứ muốn tháo nó xuống, ra ngoài quyến rũ người khác, con thấy rõ ràng là đồ dâm đãng! Mặt mũi của nhà chúng ta đều bị cô ta làm mất hết rồi, mau cho cô ta cút đi!” Trương Dĩnh ở bên cạnh lầu bầu, chán ghét nhìn Kĩ Du Du: "Đúng là dâm đãng, cho rằng tháo mặt nạ xuống là cô ta xinh đẹp nhất rồi. Cô ta đẹp bằng con sao?”
Lúc này, một người đàn ông năm mươi mấy tuổi dẫn một bé trai mười bốn mười lăm tuổi đi đến, nhìn vào trong phòng một cái, sau đó không quan tâm ngồi xuống sofa.
"Được rồi, đừng đánh nữa, xem dáng vẻ của bà bây giờ đi? Đừng doạ sợ con trai cục cưng của chúng ta!" Trương Hán lầu bầu một câu.
Sắc mặt Lý Thành Hồng dễ nhìn hơn rất nhiều: “Sao bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-day-troi-sinh-tinh-ngong-cuong/1703978/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.