Tử Điệp đem cảnh ngộ của mình nói xong, nàng khóc rống lên, trên mặt nàng nàng lộ vẻ u buồn, trong lòng nàng một trận bi thương đau đớn.
Trần Nhược Tư dường như bị ảnh hưởng, cũng nhịn không được, trào nước mắt khó có thể kìm được
Nó từ khi lớn lên, không có lúc nào cảm thấy bi thương ưu sầu, cơ hồ không có lúc nào rơi lệ, nếu có, chỉ là khi nó còn nhỏ, còn chưa biết gì
Không gian này, nhất thời như ngưng kết, ngoại trừ tiếng Tử Điệp khóc, tất cả những thứ khác trở nên không một tiếng động.
Trần Nhược Tư nhìn Tử Điệp, muốn tới an ủi nàng, nhưng nó không thể cất bước được, chỉ có thể yên lặng nhìn nàng, nhìn nàng rơi lệ, nó giờ phút này, cũng không biết phải nói thế nào
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tử Điệp ngừng khóc, nhìn Trần Nhược Tư nói: "Xin lỗi, đều là ta không tốt, làm cho ngươi cảm nhiễm, đã làm cho ngươi khó chịu rồi"
Trần Nhược Tư tư thong thả cười cười, nói: "Không có, ta không sao, nàng bây giờ trong lòng tốt chút nào chưa?"
Tử Điệp gật gật đầu, trầm mặc một hồi, nói: "Tốt nhiều rồi"
"Ta còn quên nói cho nàng, ta gọi là Trần Nhược Tư, tiên tử tỷ tỷ, tỷ biết làm sao để từ nơi này thoát ra ngoài không?" Trần Nhược Tư nói.
"Tên ngươi ta sẽ nhớ kĩ, nếu có cơ hội thoát ra ngoài, ta sẽ nghĩ cách tạ ơn ngươi." Tử Điệp nói đến đây, dừng một hồi, nói tiếp: "ta cũng không biết làm thế nào từ nơi này đi ra ngoài, ta nghĩ, ngươi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dao-tu-tien-luc/1389573/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.