Hà Thời Minh khoát tay với Tần Lệ Nhã nói.
“Ừm? Không cho tôi mời? Chẳng lẽ lần này anh Hà định mời tôi sao?” Lông mày Tần Lệ Nhã hơi nhíu.
Hà Thời Minh gật đầu: “Đúng vậy, trước giờ giờ đều là cô đã mời tôi mấy bữa cơm, sao có thể lần nào cũng để cô trả được? Bữa ngày hôm nay để tôi mời cô, tôi biết một quán ăn mùi vị không tệ, hơn nữa giá cả tương đối phù hợp!”
Tần Lệ Nhã trầm ngâm hai giây, sau đó gật đầu nói: “Được thôi! Vậy hôm nay tôi đành ăn nhờ ở đậu anh Hà vậy!”
Một bữa cơm mà thôi, có thể ăn hết mấy chứ?
Không ai để trong lòng, chỉ là cần một thái độ mà thôi.
Ngay sau đó, hai người cùng đi ra ngoài.
Đi tới bên ngoài, Tần Lệ Nhã liếc nhìn sân đầy vũng nước, nghi ngờ hỏi: “Anh Hà, sao nhà của anh nhiều nước vậy?”
“Vừa rồi trời mưa.” Hà Thời Minh trả lời.
“Trời mưa?”
Cái trán trắng nõn của Tần Lệ Nhã hơi nhăn lại nói: “Mưa lúc nào vậy? Sao tôi không biết? Vừa rồi trên đường tôi không gặp mưa mà? Mưa gì chứ?”
Hà Thời Minh nhìn về phía bầu trời, vẻ mặt đau buồn mà nói: “Mưa cá mặn...”
Sau đó, Hà Thời Minh lái Bugatti, đưa Tần Lệ Nhã đi ra ngoài.
Đi ra bên ngoài, Hà Thời Minh nhìn mặt đất sạch sẽ, trên mặt lập tức hiện lên ưu thương lờ mờ.
Quả nhiên, chỉ mưa ở biệt thự của anh.
Hơn nữa lại còn mưa to như trút nước, giống nước tiểu của ông trời vậy!
Ách...
Không đúng, cái này thật là buồn nôn!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dao-duoc-mot-tan-vang/364974/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.