Vương Kiến Ba đang đi phía trước, nghe Hà Thời Minh hỏi liền thở dài.
“Đừng nhắc nữa, tìm cũng tìm rồi, mà người ta không nhận tôi! Nói là tôi béo quá! Mẹ kiếp tìm việc chứ có phải tìm người yêu đâu, liên quan gì đến việc tôi béo hay không béo?”
Nói đến đây, Vương Kiến Ba như sắp khóc.
Hà Thời Minh cười lớn nói: “Ai bảo anh ăn cho béo thế, bây giờ đã 125 chưa?”
“Chưa, mới 115.”
“Anh Vương, chữ ‘mới’ này của anh dùng tinh hoa thật đấy!”
“Ừ…”
Vương Kiến Ba thở dài, cảm thán nói: “Nếu còn không tìm được việc, tôi chỉ có thể về quê, kế thường quyền nuôi hơn 500 con lợn của ba tôi!”
Hà Thời Minh: “...”
Mỗi lần Vương Kiến Ba nói về cái này, đều dài mặt ra thở dài, mà mỗi lần như thế, Vương Kiến Ba lại muốn đánh anh.
Trong lớp họ, điều kiện gia đình Vương Kiến Ba coi như khá ổn.
Năm nhất năm đó, lúc Vương Kiến Ba giới thiệu bản thân, nói cha anh ta vì để cho con trai đi học đại học, đã đem hai con lợn nuôi trong nhà đi bán, một thời gian dài Vương Kiến Ba bị coi là nghèo nhất lớp.
Cho đến cuối năm hai, mới biết nhà tên này nuôi 500 con lợn…
Vương Kiến Ba không muốn quay về nuôi lợn, mới liều mạng tìm việc.
Nhưng mỗi lần tìm việc thất bại, lại nghĩ đến chuyện quay về nuôi lợn, khiến người khác vừa buồn cười vừa bực.
“Anh Vương, tôi có một công việc, không biết anh có hứng thú không?” Hà Thời Minh haha cười.
“Ồ?”
Vương Kiến Ba nhướng mày nói: “Thật hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dao-duoc-mot-tan-vang/364905/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.