15
Sau hòn giả sơn, ta không còn giữ gìn hình tượng mà ôm bụng cười lăn lộn.
“Hahaha, ngươi có thấy nét mặt như gặp quỷ của bọn họ không? Cười chết ta rồi!”
Ta cười hồi lâu, vừa ngẩng lên thì thấy Vô Vọng đang mỉm cười nhìn ta, ánh mắt như thể đang nhìn thấy một bảo vật quý giá.
Mặt ta đỏ bừng, giọng có chút lúng túng: “Nhìn… nhìn cái gì chứ?”
Vô Vọng đưa tay chỉnh lại tóc mai của ta bị lòa xòa, rồi từ trong tay áo rút ra một chiếc trâm bằng gỗ đào.
Chiếc trâm có hình dáng đơn giản, nhưng thanh nhã và lịch lãm.
“Đưa cho ta sao?”
Ta sờ chiếc trâm cài bên tóc, tim đập nhanh hơn.
Vô Vọng gật đầu.
“Trâm cài bằng gỗ đào này không quý giá, cũng không phải là tác phẩm của nghệ nhân đại tài, chỉ là mấy ngày qua khi không gặp nàng, ta đã làm trong lúc rảnh rỗi.
“Trước đây ta chỉ từng khắc tượng Phật, lần đầu tiên khắc trâm cài không tránh khỏi lúng túng, chỉ mong Cực Lạc cô nương không chê cười.”
Mặt ta đỏ bừng nhìn hắn.
Trong lòng nghĩ: Ta chê cười gì chứ, ta sắp bị hắn làm cho mê mẩn rồi.
Sau khi chia tay với Vô Vọng, ta ngồi trong xe ngựa trở về phủ Công chúa, đầu óc toàn là giọng nói nghiêm túc và đầy khao khát của Vô Vọng.
“Ta biết bọn họ sẽ tặng nàng nhiều báu vật, trâm cài bằng gỗ đào của ta so với chúng thô kệch và đơn giản, khó có thể xứng đáng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dam-hai-ca-phat-tu/3615071/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.