Lục Thanh nói nửa thật nửa giả.
“Ý của tiểu hữu Lục Thanh là dị tượng thiên tượng mấy đêm trước sao?” Ánh mắt Lâm Chi Duệ hơi dao động.
“Đúng vậy. Hai con ngựa kéo xe hôm ấy hấp thu hai luồng nguyệt quang, không biết vì sao mà hôm sau đã biến thành dáng vẻ này. May là chỉ thay đổi hình dáng, tính tình vẫn không đổi, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều, giúp chúng ta đi đường nhanh hơn, tiết kiệm được không ít thời gian.”
“Nếu vậy, hai con thần mã này đúng là gặp được đại tạo hóa.” Lâm Chi Duệ khen ngợi, vẻ mặt đã khôi phục bình thản, “Yên tâm, ta sẽ để đệ tử trong lâu chăm sóc chu đáo, tuyệt đối không bạc đãi.”
Theo lệnh Lâm Chi Duệ, một đệ tử Thiên Cơ Lâu lập tức tiến lên chuẩn bị tiếp nhận thần mã.
“Khoan đã, trong xe còn người bị thương.” Lục Thanh đi đến trước xe, gõ cửa, “Tiểu Nhan, dìu Hồ tỷ xuống.”
“Tiểu Nhan cũng đến sao?”
Nghe vậy, Lâm Chi Duệ càng kinh ngạc hơn.
Nhưng đến khi nhìn thấy Hồ Trạch Chi bước xuống, sắc mặt y lập tức biến đổi.
“Tiểu hữu Lục Thanh, vị cô nương này…”
“ Chi Duệ tiên sinh nhìn ra điều gì sao?” Lục Thanh trầm giọng hỏi.
Lâm Chi Duệ quan sát giữa hai hàng lông mày Hồ Trạch Chi, rồi lại nhìn sâu vào mắt Lục Thanh.
Nhưng hắn không nói rõ, chỉ nghiêm mặt bảo: “Mọi người vào trong rồi hãy nói.”
…
Lục Thanh và mọi người theo Lâm Chi Duệ tiến vào tòa tháp cao, nhưng không đi lên trên mà xuyên qua tháp, đi vào cụm kiến trúc rộng lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-nhin-thau-van-vat/5037493/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.