“Tuy nhiên, ta thấy ngươi cũng giống người luyện võ, nên muốn khuyên thật lòng. Mấy dòng văn tự trên cổng thành này ẩn chứa ý vị đặc biệt.
Nhưng ý vị đó có chút tà khí. Nếu chẳng may ngươi hiểu ra được điều gì, tin ta đi, đừng tu luyện nó.
Nếu không, chỉ sợ rơi vào điên loạn, bị tâm ma quấn thân, công lực thoái lui thay vì tiến bộ, lúc hối hận cũng đã muộn.”
Lục Thanh khẽ sững người, nhưng nét mặt thanh niên rất nghiêm túc, trông chẳng giống đang nói dối.
Hắn suy nghĩ một chút rồi hơi gật đầu: “Đa tạ công tử đã nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận.”
Đợi Lục Thanh cùng mọi người vào thành, bóng dáng khuất khỏi tầm mắt, thanh niên vệ thành mới khôi phục vẻ lạnh nhạt, lại trở nên cao ngạo như cũ.
Lúc này, lão Hồ đứng bên cạnh kích động hẳn lên: “Cơ Nhị Công tử, sao ngài lại đặc biệt nhắc tên tiểu tử kia đừng giải văn tự trên cổng thành? Chẳng lẽ ngài cảm thấy hắn thật sự có thể nhìn thấu huyền cơ trong đó?”
“Ai biết được? Ta chỉ thấy hắn nhìn mấy chữ ấy có vẻ tập trung, nên thuận miệng nhắc một câu. Hơn nữa, chẳng phải bọn họ cũng cho chúng ta thêm bạc sao?”
“Đúng là thế.” Lão Hồ lôi từ ngực ra túi tiền Mã Cố đưa lúc nãy, đổ ra một nén bạc nặng trịch. “ Cơ Nhị Công tử, ngài với ta chia đôi.”
“Hai mươi lượng?” Thanh niên vệ thành hơi ngạc nhiên. “Không ngờ đám đó lại hào phóng như vậy.”
Thấy lão Hồ chuẩn bị bẻ đôi nén bạc, thanh niên liền khoát tay: “Thôi, phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-nhin-thau-van-vat/5037462/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.