Khi Lục Thanh bước ra khỏi Tàng Bảo Các, trên mặt hắn nở một nụ cười nhạt.
Thu hoạch lần này quả thực quá mức phong phú.
Hầu như toàn bộ tích lũy mấy trăm năm, gần ngàn năm của Lưu Vân Tông đều rơi vào tay hắn, cảm giác đúng là vô cùng sảng khoái.
Có được chỗ thu hoạch này, những việc hắn có thể làm sau này sẽ vô cùng rộng mở.
Thế nhưng...
Đứng trước cửa Tàng Bảo Các, Lục Thanh hơi trầm ngâm.
Mặc dù thu hoạch ở nơi này rất lớn, nhưng hắn luôn cảm thấy đây vẫn chưa phải toàn bộ bảo vật của Lưu Vân Tông.
Rất đơn giản, chỉ cần nhìn vào sự ích kỷ của hai sư huynh đệ Mặc Hổ và Mặc Chấn là đủ hiểu: bọn họ tuyệt đối sẽ không đem toàn bộ bảo vật cất trong Tàng Bảo Các.
Nhất định còn có những thứ được giấu ở nơi khác.
Đáng tiếc là trước đó hắn đã tìm khắp mà không phát hiện bất kỳ mật thất nào.
Những bảo vật kia hẳn được giấu ở những nơi mắt thường khó thấy được, hoặc có lẽ căn bản không đặt trong phạm vi Lưu Vân Tông.
Nếu không, với năng lực dị năng của hắn thì chắc chắn đã phát hiện ra.
Dù vậy, tuy không tìm được những bảo vật ấy, Lục Thanh cũng không hề tiếc nuối.
Thiên địa rộng lớn như vậy, bảo vật vô số, đâu thể tất cả đều thuộc về một người.
Với thu hoạch từ Tàng Bảo Các, hắn đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi.
Nghĩ vậy, hắn cũng không bận tâm thêm nữa, lấy từ Túi Càn Khôn ra một chiếc túi vải bình thường, bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-nhin-thau-van-vat/5037447/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.