Khó trách trước đó bọn họ lại nói: “Chúng ta lại phải xử lý thi thể nữa rồi.”
Lục Thanh cùng mọi người, ai nấy đều có thực lực xuất chúng, hợp lực khiêng toàn bộ tử thi ra ngoài trước khi trời tối.
Sau đó, bọn họ đào một cái hố lớn trong khu rừng gần đó rồi chôn cất tất cả.
Riêng chiếc đầu của cô gái trẻ kia, Lục Thanh còn đặc biệt chọn một nơi phong thủy tốt rồi mai táng cẩn thận.
Sau khi an táng hết thảy, quay lại miếu, Lục Thanh đốt vài loại dược thảo quanh sân và trong đại điện để xua tan mùi máu tanh.
Bận rộn đến khi xong việc thì trời đã tối đen.
…Từ tiền bối, trải qua chuyện hôm nay, ta nghĩ mọi người đều đã mệt rồi. Hay là trước cứ nghỉ ngơi, sáng mai hãy tiếp tục lên đường cùng nhau?” Lục Thanh nói.
“Như vậy cũng tốt, tiểu nữ của ta hôm nay bị kinh sợ không ít, đúng là cần ngủ sớm để hồi phục tinh thần,” người trung niên viên tráng gật đầu đồng ý.
Lúc này ông ta cũng đã nhìn ra.
Từ sau khi trừ khử đám sơn tặc, khí thế của Lục Thanh không còn dè dặt như trước, trái lại càng thêm quyết đoán.
Nhiều chuyện, Trần lão y cũng không cần mở miệng, mà mặc cho Lục Thanh quyết định.
Thế là mọi người chia mỗi bên một nửa đại điện, trải chăn đệm chuẩn bị nghỉ.
Một lát sau, sau bức rèm trúc, Trần lão y và Lục Thanh ngồi đối diện nhau.
Trong vòng ba trượng quanh họ, một luồng khí tức kỳ dị bao phủ, che lấp hoàn toàn hơi thở.
“Sư phụ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-nhin-thau-van-vat/5034983/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.