Lâm đại sư chăm chú quan sát khi Lục Thanh vung cây búa nặng xuống.
Dưới lực đánh khủng khiếp ấy, thanh sắt đỏ rực trong nháy mắt b*n r* những tia lửa, bị nén ép và sụp xuống, hóa thành một khối sắt tròn.
Sau đó, Lục Thanh lại gập khối sắt ấy lại, tiếp tục giáng búa, từng nhát nặng nề nhưng đầy uy lực, khiến khối sắt lại dẹt ra lần nữa.
Cứ thế, hắn vung búa liên tiếp, nhát này nối tiếp nhát kia.
Thanh sắt như khối bột mềm, bị ép phẳng dễ dàng dưới mỗi nhát búa của hắn.
Nhưng Lâm đại sư và các đồ đệ đều hiểu rõ — không phải thanh sắt mềm yếu như bột, mà là vì sức mạnh của Lục Thanh thật sự quá kinh người.
Mỗi nhát búa của hắn đều có thể dễ dàng đập dẹt khối sắt.
Điều khiến bọn họ kinh hãi hơn là, Lục Thanh không hề dùng sức một cách mù quáng.
Mỗi cú đánh đều có biến hóa tinh tế, chính xác đến cực hạn — vừa đủ để ép tạp chất ra khỏi sắt, nhưng không mạnh đến mức khiến kim loại bị nứt vỡ.
“Mỗi nhát búa đều là một lần rèn luyện… sao có thể như vậy được?”
Nhìn Lục Thanh vung cây búa nặng mà nhẹ như lông hồng, từng nhát từng nhát rơi xuống, Lâm đại sư đã ngây người, miệng lẩm bẩm như mất hồn.
Trong lòng ông tràn ngập chấn động khó tả.
Ông chưa từng nghĩ rằng việc rèn sắt lại có thể được thực hiện theo cách như vậy.
Mỗi cú búa là một lần tinh luyện, như một loại thần kỹ rèn đúc, đến cả những Đại Tông Sư đúc khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-nhin-thau-van-vat/4818408/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.