“An nhi, con… con nói sao? Gia chủ Ngụy gia muốn tổ chức một lễ bái sư long trọng cho con ư?”
Mã Cố lắp bắp hỏi, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Vâng, sư phụ,” Ngụy Tử An gật đầu chắc nịch, “Phụ thân nói lễ bái sư trên núi quá đơn sơ, ngay cả lễ vật cũng chưa chuẩn bị, như vậy là thiệt cho người. Nên người muốn làm lại cho đàng hoàng, tổ chức một buổi lễ chính thức để tôn vinh sư phụ cho trọn vẹn!”
“Cái này… cái này… Mã Cố ta nào dám nhận vinh dự to lớn như vậy chứ!”
Mã Cố sững người, hoàn toàn ngơ ngác.
Thực lòng mà nói, từ sau khi trở về huyện thành, hắn vẫn luôn suy nghĩ phải xử lý thế nào chuyện quan hệ thầy trò giữa mình và Ngụy Tử An.
Hắn hiểu rõ bản thân mình.
Với năng lực hiện tại, nói thật, Hắn hoàn toàn không xứng làm thầy riêng của thiếu gia Ngụy gia.
Trong ngụy phủ có biết bao cao thủ võ đạo, tiện tay chọn một người thôi cũng mạnh hơn ông – một kẻ chỉ mới đạt hậu thiên cốt cảnh – gấp nhiều lần.Hắn có đức độ hay tài năng gì mà xứng làm thầy của thiếu gia nhà họ Ngụy?
Nếu chuyện này mà lan ra, e rằng người ta sẽ cười rụng răng mất.
Ngoài việc sợ người khác nói hắn tham danh hám lợi, điều khiến Mã Cố lo lắng hơn là sẽ làm lỡ tiền đồ võ học của Tử An.
Bởi hắn biết rõ, thứ mình có thể dạy Tử An thực sự không nhiều.
Với tư chất của Tử An, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi là có thể đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-nhin-thau-van-vat/4818397/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.