Lý Vĩ Thiên không hề đặt cấm chế Thần Hồn trên Truyền Thừa Ngọc Giản, vì vậy chỉ cần có Thần Hồn lực là có thể xem được nội dung bên trong.
Trần lão y đọc thông tin trong ngọc giản, vẻ mặt dần trở nên xúc động.
Đang tập trung quan sát, ông đột nhiên choáng váng —— do Thần Hồn lực vừa mới hình thành nên quá yếu, không thể duy trì lâu.
Không còn cách nào khác, ông đành rút Thần Hồn ra khỏi ngọc giản.
Ông thở dài:
“Không ngờ số phận của tiền bối Lý Vĩ Thiên lại nhiều biến cố đến vậy.”
Hiển nhiên, ông cũng đã đọc được di ngôn mà Lý Vĩ Thiên để lại trong ngọc giản.
Lục Thanh hỏi:
“Sư phụ từng nghe danh tiền bối Lý Vĩ Thiên sao?”
Trần lão y lắc đầu:
“Chưa từng. Ta lang bạt giang hồ nhiều năm, nhưng chưa bao giờ nghe cái tên này.”
Lục Thanh im lặng.
Không bất ngờ —— theo suy đoán của cậu, Lý Vĩ Thiên đã sống cách đây bảy tám trăm năm.
Thời gian dài như vậy, triều đại còn có thể thay đổi nhiều lần, huống chi một võ giả, dù là Tiên Thiên đại viên mãn, cũng dễ bị lịch sử chôn vùi.
“Sư phụ, ngọc giản này con giao lại cho người.
Khi người chính thức bước vào cảnh Tiên Thiên, có thể tu luyện công pháp bên trong.”
Trần lão y gật đầu, không từ chối.
Giữa hai thầy trò, đã không cần khách sáo nữa.
“Đúng rồi. Ba ngày tới ta sẽ bế quan, điều chỉnh tinh – khí – thần để chuẩn bị dẫn khí nhập thể, thử đột phá. Đến hôm đó, nhớ tới.”
“Ba ngày sau?”
Lục Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-nhin-thau-van-vat/4818336/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.