Hắn biết, mình không còn cơ hội sống sót.
Trong cơ thể con người, trái tim là cơ quan được xem trọng nhất.
Trái tim khống chế khí huyết, mà đối với võ giả thì khí huyết lại vô cùng trọng yếu.
Ngay cả cao thủ Tiên Thiên cảnh, nếu mất tim cũng không thể sống.
Hắn chỉ là võ giả hậu thiên Nội cảnh, tim đã bị móc mất, cái chết là điều chắc chắn.
Việc hắn chưa chết ngay lúc này chỉ là vì cảnh giới cao, còn có thể điều động khí huyết, cố níu giữ một chút tính mạng.
Hắn chưa từng nghĩ rằng, sau khi thoát khỏi cuộc truy sát của Ngân giáp Vệ mà không bị thương,
lại chết trong một thung lũng nhỏ bé thế này.
Một cảm giác hoang đường trào dâng trong lòng đại hán.
Hắn nhìn Lục Thanh:
“Tiểu tử… ngươi thắng rồi. Nhưng trước khi ta chết, có thể trả lời ta vài câu được chứ?”
Lục Thanh im lặng nhìn hắn, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Nhưng hắn vẫn giữ khoảng cách, không lại gần.
Thấy vậy, đại hán xem như là đồng ý, bèn hỏi thẳng:
“Ngươi thật sự… không phải đệ tử từ địa phương thần bí đi ra rèn luyện sao?”
Lục Thanh thoáng ngẩn người — lúc trước, hắn cũng để ý thái độ đột nhiên thay đổi của đối phương.
Thì ra là tưởng hắn là truyền nhân của một môn phái thần bí.
Nghĩ ngợi một lúc, Lục Thanh mới lắc đầu:
“Không.”
Ngay bên cạnh có Mã Cố — người hiểu rõ thân phận hắn, nên không cần thiết phải nói dối.
“Thật sự không.”
Nghe Lục Thanh đáp, ánh mắt đại hán khựng lại.
Hắn biết, một kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-nhin-thau-van-vat/4818322/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.