Ngụy Phu nhân bị một nhát đao chém ngang thắt lưng khi họ phá vòng vây.
Dù đã được rắc thuốc cầm máu sơ bộ, nhưng vì không có y sư chăm sóc kịp thời, đến khi Mã Cố tìm được hang đá ẩn nấp thì bà đã hôn mê sâu.
“Giống lúc ta bị thương trước đây sao?”
Ngụy Thiếu gia nhớ lại cảnh mình bị thương lúc trước, bụng như nhói lên, sắc mặt trắng bệch.
Hắn run giọng hỏi:
“Mã Cố… mẫu thân ta sẽ không… chết chứ?”
Mã Cố không trả lời.
Nhìn tình trạng hiện giờ, không dám nói trước điều gì.
Vết thương của phu nhân không nặng bằng Ngụy thiếu gia từng bị,
nhưng thể chất bà yếu, khó chống đỡ.
Ngụy Thiếu gia càng hoảng loạn:
“Không được! Ta không thể để mẫu thân chết!
Mã Cố, nghĩ cách đi!”
Mã Cố bực mình vì tiếng la hét của hắn, gằn giọng:
“Câm miệng!”
Hắn túm cổ áo thiếu gia, ép hắn dán vào vách đá.
Giọng thấp mà lạnh:
“Ngươi gào thét thì phu nhân tỉnh lại được à? Hay ngươi muốn gọi kẻ địch tới giết sạch chúng ta?”
Ngụy Thiếu gia trợn mắt, không tin Mã Cố dám làm vậy với mình.
Hơi thở bị siết lại, mặt đỏ bừng, hắn bắt đầu vùng vẫy.
Mã Cố nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng lạnh băng:
“Muốn ta thả ra thì hứa im lặng.
Không thì ta giết ngươi ngay bây giờ, tin không?”
Ngụy Thiếu gia sợ đến tái mặt, vội gật đầu lia lịa.
Thấy sắc mặt hắn bắt đầu tím tái, Mã Cố mới buông tay.
Thiếu gia ngã xuống đất, ho khan dữ dội.
Không hiểu vì sao, Mã Cố lại có cảm giác… hả giận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-nhin-thau-van-vat/4818311/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.