Sau khi ăn sáng xong, Lục Thanh bắt đầu dạy hai “học trò nhỏ” nhận mặt chữ.
“Trời đất huyền diệu, vũ trụ bao la…”
Tay cầm một cành nhỏ, hắn viết từng nét lên chậu cát, vừa viết vừa đọc chậm rãi cho hai đứa nghe.
Kiếp trước hắn chưa từng dạy trẻ con, nên đành dựa theo hiểu biết của bản thân mà dạy từng chút một.
Vì không biết sách vỡ lòng ở thế giới này ra sao, hắn liền dùng Thiên Tự Văn mà mình từng học để giảng dạy, dạy từng chữ một.
May mắn là Tiểu Nhan và Tiểu Ly đều rất lanh lợi.
Dù cách dạy của hắn còn vụng về, cả hai vẫn nhanh chóng nhớ được mặt chữ.
Tất nhiên, chúng mới chỉ biết nhận mặt chữ chứ chưa biết viết, cũng chưa hiểu nghĩa.
“Được rồi, hai đứa đã nhớ rồi thì thử viết lại xem nào.”
Thấy chúng đã thuộc lòng, Lục Thanh liền mang thêm hai chậu cát nữa đặt trước mặt.
Nếu có tiên sinh dạy học nào nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ tức đến ói máu.
Bắt trẻ học vỡ lòng mà dạy kiểu nhồi chữ như thế này, lại còn dạy cả hai cùng lúc — thật không sợ học trò choáng ngợp hay sao.
Nhưng trong nhà giờ chỉ có Lục Thanh cùng hai tiểu hài tử.
Một người dạy liều, hai kẻ học liều. Nghe lời hắn, Tiểu Nhan và Tiểu Ly liền nghiêm túc bắt đầu tập viết.
Tiểu Nhan cầm que nhỏ, nhìn chữ anh trai viết rồi bắt chước từng nét trong chậu cát.
Tiểu Ly thì hơi vất vả hơn. Nó chỉ có móng vuốt, cầm que chẳng thuận tay.
Thử vài lần không được, nó liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-nhin-thau-van-vat/4818298/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.