“Anh ơi, cái này là gì vậy?”
Chiều hôm đó, tại nhà họ Lục, sau bữa cơm tối, Tiểu Nhan tò mò nhìn chiếc bình ngọc trong tay Lục Thanh.
“Đồ ngon đấy, món tráng miệng sau bữa ăn, để anh cho em nếm thử.” – Lục Thanh mỉm cười nói.
“Ngọt hả?” – Hai mắt cô bé lập tức sáng lên.
Cô bé vốn thích ăn ngọt.
“Ừ, hơi ngọt một chút, nếm thử đi.”
Tiểu Nhan ngoan ngoãn há miệng, Lục Thanh nhỏ vào một giọt Địa Mạch Linh Dịch.
“Ngọt thật nè!” – Cô bé vui vẻ chép miệng, rồi ngẩng lên nhìn anh trai đầy mong chờ.
“Anh ơi, chỉ có vậy thôi à?”
“Thứ này không thể ăn nhiều. Nếu em thích ngọt, mai anh sẽ làm bánh cho em ăn.”
Tiểu Nhan vẫn còn nhỏ, mà năng lượng trong Địa Mạch Linh Dịch lại cực kỳ dồi dào.
Dù dược tính của nó rất ôn hòa, Lục Thanh vẫn không dám cho cô bé dùng quá nhiều.
Trước tiên, hắn cho nếm một giọt để xem phản ứng.
Nếu cơ thể hấp thu tốt, sau này mới có thể cho thêm.
“Anh nói rồi đó nha.” – Nghe vậy, Tiểu Nhan lập tức vui vẻ trở lại.
Sau khi uống xong một giọt linh dịch, cô bé nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.
Không lâu sau, mí mắt díp lại, rồi thiếp đi bên cạnh anh trai.
Lục Thanh nhẹ nhàng bế cô bé đặt lên giường nhỏ, đắp chăn cẩn thận.
Tiểu Ly cũng nhảy lên đầu giường, chui vào chiếc ổ nhỏ đan bằng tre,
lặng lẽ nằm canh bên cô bé hai chân đáng yêu ấy.
Sau khi đắp chăn, thấy hơi thở của Tiểu Nhan đều đặn,
Lục Thanh mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-nhin-thau-van-vat/4818295/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.