Câu nói của người thanh niên khiến mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, ai nấy đều vội vàng quay ra nhìn.
- Thế này đâu phải gọi là lỗ thủng, phải gọi là đứt luôn ở giữa rồi.
- Chuyện gì thế này? Ta nhớ rõ là lúc lưới đánh cá được giăng xuống vẫn còn nguyên vẹn lắm mà, tại sao có thể có một chỗ rách to như vậy được chứ?
- Lưới đánh cá này được chế tạo hết sức đặc biệt, có thể chịu được hơn năm tấn cá mà vẫn không đứt, tại sao đột nhiên lại rách ra được?
Đám người tụ tập xem hạ lưới sáng nay lúc này đều nhìn về chỗ rách của chiếc lưới với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
- Trước tiên cứ kéo toàn bộ lưới lên trước đã. Lúc này, vị bô lão đang đứng ở phía trước khẽ cau mày, sau đó quay qua nói với mọi người.
- Được, chúng tôi sẽ nhanh chóng kéo hết lưới lên. Một đám trai tránh gật đầu, vội vàng vắt lưới đánh cá lên vai, ra sức kéo.
Những người đang kéo lưới lên kia tuyệt nhiên không cảm thấy có chút sức nặng nào, điều này khiến họ hiểu rõ rằng bên trong lưới không có nhiều cá.
Ngày trước, mỗi lần họ kéo lưới lên đều phải mất hơn tiếng đồng hồ, lúc kéo chưa tính tới việc mỗi người đều nhễ nhại mồ hôi mà ngay cả mỗi khi kéo lên được một ít, họ đều phải vớt số cá ở trong lưới ra mới có thể tiếp tục kéo.
Nhưng mà bây giờ trong lưới đánh cá thực sự không có nhiều cá cho lắm. Cứ kéo được ba mét thì mới có được một con, vì thế cả cái lưới đánh cá lớn dài gần năm trăm mét đến cuối cùng lại chỉ thu được có hai, ba trăm con; tổng cộng được có gần một tấn.
Chứng kiến tình huống này, sắc mặt của đám người ở khu Ngõa Sơn đều vô cùng khó coi.
- Kéo cái chỗ lưới cá bị thủng ra xem thử đi. Vị bô lão và mấy người đứng đầu của ủy ban tổ chức văn hóa đến bên cạnh chỗ để lưới.
- Đi, chúng ta qua đó xem xem. Sở Tiên vô cùng tò mò, lôi kéo tiểu Dĩnh đi xem.
Rất nhiều người xúm lại xem, mấy người thanh niên trai tráng gỡ chiếc lưới ra, để lộ ra chỗ bị rách toang hoác.
- Chú Tống, chú nói xem tại sao lưới của chúng ta lại có thể bị đứt như vậy được. Chất lượng thì ngoại trừ dùng dao cứa mạnh mới có thể bị rách, còn nếu không phải thì muốn làm thủng một lỗ to như vậy là điều vô cùng khó khăn. Một gã thanh niên chỉ vào lưới đánh cá trên mặt đất, nói.
Lưới đánh cá rất chắc chắn, chất lượng lại vô cùng tốt, thế mà tự dưng lại bị thủng một lỗ tận hai, ba mét; điều này khiến mọi người đều phải đau đầu suy nghĩ không ra.
Mọi người xung quanh đều cau mày, đây đúng là một chuyện vô cùng khó hiểu, chả lẽ lưới đánh cá vô duyên vô cớ bị thủng một lỗ to như thế là do có con gì cắt đứt?
- Có khi nào trong hồ Nghi Sơn xuất hiện thủy quái không? Một người lớn tuổi đột nhiên lên tiếng.
- Thủy quái? Mọi người hơi sững sờ, còn những người lãnh đạo phòng tổ chức văn hóa thì chỉ cười, phủ định:
- Không thể nào đâu, bây giờ làm gì còn thủy quái chứ, cùng lắm chỉ là mấy loài sinh vật mà chúng ta chưa phát hiện ra thôi.
- Sinh vật cũng tốt, thủy quái cũng được, bây giờ chúng ta phải làm cho rõ ràng là cá ở hồ Nghi Sơn đi đâu hết rồi.
- Sáng hôm nay chúng tôi thả lưới mà cũng không có bắt được bao nhiêu cá, chúng tôi còn tưởng rằng là do vị trí của chúng tôi chọn không tốt cơ, xem ra bây giờ nhất định là hồ Nghi Sơn có vấn đề rồi.
- Đúng đúng, năm ngoái chúng tôi vừa thả lưới xuống phía dưới thì ít nhất cũng thu được hơn năm tạ, thế mà năm nay lại chỉ được có mười mấy con.
Một vài người dứng xung quanh thi nhau lên tiếng, khuôn mặt họ tràn đầy vẻ nghi hoặc.
- Đây… Nghe thấy lời mọi người xung quanh bàn tán, những người ở khu Nghi Sơn càng thêm nghi ngờ hơn, họ trầm tư nhìn lỗ thủng trên lưới đánh cá.
- Đi đến chỗ cửa hồ kiểm tra đi, xem có phải xảy ra vấn đề gì rồi không. Vị bô lão đứng trước lưới đánh cá yêu cầu.
- Vâng. Chúng tôi đi kiểm tra đây ạ. Đám người gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Hồ Nghi Sơn tiếp giáp với sông Trường Giang nhưng nếu đem ra so sánh thì nhiệt độ nước hồ thấp hơn rất nhiều so với nước sông, cộng thêm mùa này hồ Nghi Sơn đang bị đóng băng nên có lẽ cá đã bơi hết ra chỗ gần với cửa hồ rồi.
Nếu như chỗ cửa tiếp giáp bị hỏng thì có thể là số cá ấy đã bơi sang bên sông Trường Giang rồi.
Thế nhưng mọi người đều không tin việc chỗ cửa tiếp giáp ấy bị phá hỏng. Bởi vì hồ Nghi Sơn cũng đã có lần bị hỏng lưới chắn ở chỗ tiếp giáp ấy thế nên họ đã dùng lưới thép vây lại. Theo lẽ thường thì không thể bị hỏng được.
Một tốp người đi đến chỗ cửa tiếp giáp, từng hàng từng hàng dây thép to bằng ngón tay cái, tổng cộng dài khoảng ba mươi mấy mét.
- Tiểu Tiên, anh nói xem thực sự sẽ không có thủy quái chứ? Tiểu Dĩnh quay qua chỗ Sở Tiên, vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
- Thủy quái đơn giản chính là loài sinh vật dưới nước chưa được biết đến thôi. Ngay cả có cũng không có gì kì lạ. Sở Tiên vừa cười vừa nói.
- Vậy anh nói xem quái vật dưới biển sẽ có hình dáng thế nào? Tiểu Dĩnh tò mò hỏi.
- Có lẽ sẽ giống rắn, hoặc là cũng có thể giống cá. Sở Tiên vừa cười vừa nói, sau đó nắm tay Tiểu Dĩnh đi tới chỗ vị trí chính giữa khu vực có quây lưới thép.
- Ai có thể xuống xem một chút không? Lúc này, vị bô lão nhìn đám người phía sau, hỏi
- Tống thúc, ta sẽ xuống kiểm tra cho, ta không sợ lạnh. Một người đàn ông khỏe mạnh lên tiếng.
- Được, được. Cậu thường hay bơi vào mùa đông, mặc dù nước chỗ này có hơi lạnh thế nhưng là cậu thì chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.
Người đàn ông gật đầu, đi tới mép biên, sờ xuống dưới nước, cười lớn nói:
- Trời lạnh như thế này thế mà lại phải xuống nước, nhìn thôi cũng thấy lạnh rồi. Tiểu Dĩnh nhìn người đàn ông trung niên chỉ mặc đúng một chiếc quần rồi nhanh xuống nước mà kinh ngạc thốt lên.
- Họ quen rồi. Ở chỗ anh cũng có rất nhiều người thích bơi vào mùa đông, trước đây anh cũng có bơi thử một lần thế nhưng lạnh quá nên bị cảm luôn.
- Em không biết là anh cũng xuống sông đi bơi vào mùa đông đấy, bộ anh không thấy lạnh à?
- Thật ra lúc cởi quần áo ra cũng lạnh lắm đấy, nhưng nếu đã xuống nước bơi rồi thì lại không thấy lạnh lắm mà bơi như vậy còn tốt cho cơ thể nữa.
Sở Tiên nói, sau đó vừa quan sát người đàn ông trung niên đang bơi dưới nước vừa khởi động sóng âm để tìm kiếm.
- Hả?
Rất nhanh sau đó, cảnh tượng trắng đen liền xuất hiện trong đầu hắn, sắc mặt Sở Tiên lộ ra vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc.
- Sao lại có một cái lỗ lớn, đây là do loài sinh vật nào làm nên vậy?
Ở trong đầu của hắn hiện lên một cái lỗ trên hàng dây thép, nằm ở ngay vị trí chính giữa. Rõ ràng là do một thứ gì đó gặm rách.
- Đây? Con ngươi Sở Tiên hơi rụt lại một cái.
- Cái thứ gì mà lại có thể gặm đứt được dây thép dày bằng ngọn tay cái thế.
- Chỗ đứt khoảng chừng ba mét, xem ra đường kính của loài sinh vật này đã đạt đến gần ba mét. Sở Tiên lộ ra vẻ trầm tư.
- Rốt cuộc là loại sinh vật chưa biết này là cái giống gì vậy, đường kính nếu như đã đạt ba mét thì chắc kích thước của nó cũng phải vào bảy, tám mét là ít.
- Phạm vi chỗ dây thép bị rách không chênh lệch nhiều so với lưới đánh, như vậy mà nói thì sinh vật này bây giờ vẫn còn đang ở trong hồ Nghi Sơn. Sở Tiên đưa ra suy đoán.
Đã từng trải qua biển rộng mênh mông, từng gặp cá Dunkleosteus thời tiền sử, cá chình khổng lồ biến dị, vì thế Sở Tiên không lấy làm kinh ngạc hay mong chờ đối với mấy sinh vật kì dị dưới hồ cả.
- Chắc là có một loài sinh vật kì bí đã bơi vào hồ Nghi Sơn rồi. Sau khi đưa ra suy đoán thì Sở Tiên quay lại tươi cười nói chuyện với tiểu Dĩnh.
- Xùy. Anh nói xem có thể là loại sinh vật kì quái nào chứ? Tiểu Dĩnh có chút không tin lời hắn nên lườm hắn một cái.
- Nói với em thì em cũng không tin, thôi thì khi nào có thời gian sẽ dẫn em đi xem thử. Sở Tiên cười cười, sau đó quyết định dẫn tiểu Dĩnh đi xem cá Dunkleoeus trong truyền thuyết.
- Vậy được, anh đưa em đi xem đi. Tiểu Dĩnh đáp trả, thế nhưng trên mặt rõ ràng là không tin lời hắn nói.
- Đi. Sở Tiên gật đầu, ánh mắt nhìn về người đàn ông trung niên đã lặn xuống nước kia.
Người đàn ông đó cứ bơi được mấy mét lại ngụp xuống dưới một lần để kiểm tra xem lưới vây có vấn đề gì hay không.
- Đến rồi. Sở Tiên nhìn vị trí của ông ta, trong lòng thầm nghĩ.
Quả nhiên, khi ông ta ngoi lên mặt nước thì vẻ mặt tràn đầy sự khiếp sợ:
- Tống thúc, ở đây có một cái lỗ lớn diện tích cũng không khác biệt lắm với cái lỗ thủng trên lưới cá.
- Thật sự là bị rách một lỗ lớn ư? Mọi người trên bờ đều vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi.
- Thật đấy, tôi cho mọi ngươi nhìn thử một chút. Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó lặn xuống nước, nhanh chóng moi lên một đoạn lưới vây dưới con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
- Dài hai, ba mét thế này thì tôi cũng dễ dàng chui qua được.
- Mịe. Không phải là thật sự có thủy quái đấy chứ? Một người thanh niên không nhịn được mà thốt lên.
- Nói không chừng có thật đó, nếu không thì tại sao lưới thép dưới hồ lại thủng một lỗ to như vậy được, hơn nữa lại còn trùng khớp với cái lỗ trên lưới đánh cá nữa chứ.
- Không thể nào, thật sự có thủy quái à?
- Làm sao lại không có thủy quái được chứ, lúc còn bé thì tôi sống ở Trường Giang và đã từng nhìn thấy một con khỉ nước trông rất là khủng khiếp, chắc cũng phải chừng hai mét.
- Không phải chứ, thể loại này đều là câu truyện trong truyền thuyết mà.
Những người chung quanh lập tức sôi nổi hẳn lên, ai nấy đều tò mò thảo luận với nhau, một vài người gìa hết lòng tin tưởng không chút nghi ngờ thủy quái; ở nông thôn thì tám mươi phần trăm người già đều vô cùng tin tưởng những câu chuyện về thủy quái, hơn nữa họ lại kể nghe có vẻ như đúng như vậy thật, rằng là rất nhiều người được tận mắt nhìn thấy chúng thế nên rất nhiều người trẻ lắng nghe câu chuyện của họ.
- Chắc là một con sinh vật lạ bơi vào rồi. Một số người có học thức khẳng định chắc nịch.
- Nói như vậy là bây giờ trong hồ Nghi Sơn đang có một sinh vật khổng lồ chưa xác định được là con gì mà hơn nữa nó còn có thể cắn đứt được cả dây thép to bẳng ngon tay cái.
- Trên thế giới có rất nhiều câu chuyện truyền miệng về quái vật dưới biển nhưng cũng rất nhiều chuyện đều là mê tín, không có lời giải đá. Có khi sau này hồ Nghi Sơn của chúng ta sẽ trở thành một trong số những truyền thuyết đó mất.
- Chúng ta đi tìm thử xem, nói không chừng có thể gặp được thủy quái.
- Khắp Hồ Nghi Sơn đều là băng, chỉ cần thứ đó không ngoi lên thì chúng ta cũng không tìm được.
- Thế còn cá trong hồ Nghi Sơn thì sao? Chẳng lẽ bị con thủy quái này ăn hết rồi à?
Mọi người tranh luận ầm ĩ cả lên, ngay cả tiểu Dĩnh đang đứng một bên cũng vô cùng kinh sợ.
Sắc mặt của những người ở khu Nghi Sơn đều vô cùng khó coi. Đối mặt với kiểu tình huống như vày bọn họ thực sự không có biện pháp nào cả. Số cá trong hồ giảm đi đã gây ra thiệt hại nặng nề cho họ rồi.
Người chung quanh đều đang thảo luận, nhưng lại không có bất kỳ người nào có thể nói ra câu gì vì đối với người thường như họ thì đây là một câu chuyện có chút khó lí giải.
- Được rồi, chúng ta vẫn là nên đi chơi thôi, thủy quái chả liên quan gì đến chúng ta mà. Sở Tiên mỉm cười, nói với Tiểu Dĩnh.
- Ừ.- Tiểu Dĩnh tuy rằng cũng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, thế nhưng cô cũng không phải là người thích truy cùng hỏi tận vì thế liền mỉm cười đồng ý.
Những người chung quanh vẫn ở chỗ cũ mà tò mò thảo luận tiếp, nói từ việc thủy quái ở hồ này rồi đàm luận đến rồi thủy quái hồ Kanas (Trung Quốc),thủy quái hồ Bạch Sơn đến đủ loại thủy quái trên thế giới.
Có người nói thủy quái không tồn tại, cũng có người nói thủy quái có tồn tại nhưng chỉ là do chưa bị phát hiện, trong lịch sử thì cá mái chèo và mực khổng lồ cũng từng được coi là quái vật biển, chỉ là sau khi được giải đáp thì chúng được con người tiếp nhận và không bị coi là quái vật biển nữa.
Sở Tiên và Tiểu Dĩnh cùng nhau đi dạo quanh hồ Nghi Sơn, nhưng mà Tiểu Dĩnh không hề hay biết rằng Sở Tiên đang dùng rada dò xét toàn bộ hồ này.
Sở Tiên vô cùng hiếu kì về cái được gọi là quái vật trong hồ Nghi Sơn này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]