Chương trước
Chương sau
_Nhanh lên lấy thuốc qua đây! Ở tại tàu cứu nạn trên biển, Long Ca mặt mũi toát đầy mồ hôi lạnh lớn tiếng nạt nộ bọn thuộc hạ chung quanh.

_Đây ạ đây ạ.

_Long Ca, Hải long xoa ( tên của khẩu pháo bắn ra xiên cá) bị bọn hắn lấy đi ba cái, chúng ta...

_Được rồi, ta biết rồi.Long Ca không chờ hắn nói xong lập tức cắt ngang

_Thuyền cá của bọn hắn nhớ rồi chứ, tra cho ta,tra hắn rốt cuộc là ai, dám trêu chọc ta, ta sẽ không bỏ qua cho bọn hắn đâu. Long Ca ôm chặt cánh tay bị thương của mình, nói đến đâu nộ khí thở ra đến đó.

_Long Ca, đã nhớ kỹ rồi ạ, nhưng không biết là ở thành phố nào chung quanh đây!. Một tên thanh niên gật đầu.

_Móa nó, không biết thì các ngươi điều tra đi! Long Ca lớn tiếng gầm lên

_Lần sau bọn hắn lại ra khơi, ta sẽ để bọn hắn táng thân đáy biển.

_Đúng đúng!. Đám người gật đầu.

.................

"Xem ra biển cả cũng không yên bình như trong tưởng tượng!" Sở Tiên nhìn ba khẩu pháo bắn ra xiên cá, thầm nghĩ lấy.

Loại xiên cá này sức sát thương vô cùng lớn, bắn vào trong nước biển mười mấy mét vẫn giữ lực sát thương như ban đầu, nếu như bắn trúng người trăm phần trăm là mất mạng.

"Dám săn giết động vật bảo tồn quý hiếm của quốc gia, lại dám phách lối uy hiếp người khác để cướp tiền, đám người này cũng không đơn giản, chẳng lẽ ở biển cũng cần gái gọi là thế lực và địa bàn?" Sở Tiên trong lòng suy tư.

"Mặc kệ nó!" Rất nhanh sau đó Sở Tiên lắc đầu, chỉ cần sau này cải tạo thêm người cá, thì cho dù có gặp phải hải tặc mang súng ống hắn cũng không sợ.

Thuyền cá của Sở Tiên đã cập bến, lần này thuyền đánh cá của hắn vẫn thu hút được đông đảo sự chú ý của ngư dân, mọi người nhao nhao đổ xô ra nhìn.

Nhưng đến khi bọn họ nhìn thấy trên thuyền có các loại đá, sứa, tôm nhỏ thì đều im lặng lắc đầu.

Nhưng lần này lại có mấy người tới trước thuyền cá của hắn có ý muốn mua mấy thứ "không đáng một đồng" ấy.

Sở Tiên không để ý đến ánh mắt của người chung quanh, đem tất cả mọi thứ chuyển xuống, rồi tìm một chiếc xe vận chuyển về biệt thự.

Chờ hắn chuẩn bị xong thì đã tới bảy giờ tối, Sở Tiên nghĩ ngợi, chạy xe tới cửa tiệm bán cá vàng.

_Anh! Phổ Phổ nhìn thấy hắn đi tới, mặt mỉm cười nghênh đón.

_Ừm. Sở Tiên cười, vuốt vuốt đầu cô bé.

_Tiểu Tiên! Phong thúc ở bên cạnh cười ha hả hô to.

_Phong thúc, cháu có một việc muốn hỏi ông. Sở Tiên không nghĩ ngợi nhiều liền vào chủ đề luôn

_Ở biển có ngư dân nào săn bắt cá mập cùng các loại động vật quý hiếm nằm trong danh sách bảo vệ của quốc gia không? Có thế lực gì không?

Phong thúc nghe hắn nói thì hơi sững sờ, lập tức chậm rãi gật gật đầu

_Tiểu Tiên, ta lăn lộn vài chục năm trên biển cả, mấy việc cậu vừa nói đều tồn tại cả.

_Ở biển bắt giết rùa biển cá mập hay các loại sinh vật biển không hiếm thấy, mà phải nói vô cùng phổ biến! Phong thúc đáp.

_Phổ biến? Sở Tiên hơi sững sờ.

Phong thúc nhẹ gật đầu

_Tiểu Tiên, cậu phải biết nơi đó là biển cả, biển rộng mênh mông không có bóng người, thêm nữa những động vật trong danh sách quý hiếm giá trị đều cao vô cùng, như rùa biển ấy, một con rùa biển có thể bán ra mấy vạn, ngươi nói xem có người nào không động lòng tham chứ, nếu không thì sao lại có nhiều động vật bị đẩy đến bờ tuyệt chủng như vậy?

Sở Tiên gật đầu, đúng thế, biển cả mênh mông rộng lớn, nếu có mấy vạn tiền bẩn đặt ở trước mặt của cậu thì cậu có muốn hay không? Ta tin là có tới chín mươi phần trăm là đồng ý.

_Kỳ thực thì đa số ngư dân đều rất chân chất, còn là người cực kỳ tốt nữa, trong trường hợp ngoài ý muốn đánh bắt phải những loài có giá trị lớn thì không đành lòng thả đi thôi, nhưng có một số người lại chuyên môn đi săn bắt những sinh vật này, bọn hắn không phải là ngư dân, mà là kẻ săn biển cả, những tên săn bắt không có tính người.

_Kẻ săn biển cả? Sở Tiên suy nghĩ rồi gật đầu.

_Đúng vậy, trong số bọn hắn không có lấy một ai là người tốt cả, tôi nghe ông chủ trước kia kể là, trong những tên này rất nhiều tên là phạm nhân trốn trại, không thì là lưu manh, dù sao thì không có một tên nào lương thiện hết.

_Đám người này không chỉ săn giết một số động vật quý hiếm, mà đôi khi còn thu phí bảo hộ, ai gặp họ thì người đó xui!

_Nhiều người như vậy sao? Sở Tiên hỏi.

_Không nhiều không nhiều, nhiều thì đúng là các ngư dân thuần chất không sống nổi, cẩn thận một chút là được rồi, đi biển cũng không nên đi sát với một thuyền cá lạ, đây là vấn đề cơ bản nhất.

Sở Tiên gật đầu

_Vậy trong biển có thế lực gì? Có địa bàn gì không?

_Cái này tôi cũng không rõ lắm. Phong thúc lắc đầu

_Nhưng vấn đề về thế lực và địa bàn thì đúng là có tồn tại đấy, nhưng chỉ ở nhưng nơi xa bờ biển thôi, trung hải và cận hải không có đâu.

_Mỗi khu vực tài nguyên phong phú đều có một nhóm người cầm đầu, trong bọn họ không chỉ có người Trung Quốc, còn có nhiều quốc gia khác, thị trường tài nguyên cá cạnh tranh vô cùng khốc liệt.

_Xét về kẻ mạnh nhất hay là chỉ Triều Tiên và Nhật Bản, hai nước này cũng gần với nước chúng ta, hơn nữa tàu thuyền của họ lại rất tân tiến, thường xuyên xảy ra xích mích, nghe nói có cả người thiệt mạng.

_Nhưng những nước đó cách chỗ chúng ta xa lắc, đấy là vấn đề của những người ở xa biển khơi, ở khu chúng ta chỉ cần tránh đám săn trên biển cả là được.

_Ừm.

Nội bộ sự tình bên trong như thế nào thì cũng chẳng ai biết được.

_Nhưng mà tiểu Tiên cậu cũng không cần lo lắng lắm đâu, bình thường ra biển bắt cá vẫn không có nguy hiểm gì lớn, khu vực tài nguyên ở gần chúng ta cũng khá phong phú, cũng kiếm được không ít tiền. Phong thúc vừa cười vừa nói.

_Ừm, mà đúng rồi phong thúc, ông có biết thuyền cứu nạn trên biển 1 và thuyền cứu nạn trên biển 2 không? Sở Tiên hỏi tiếp.

_Thuyền cứu nạn trên biển? Phong thúc hơi sững sờ, lập tức gật đầu

_Tiểu Tiên cậu làm sao mà biết được, hai cái tàu đánh cá này tôi có nghe nói qua, họ là một đám cường đạo hoạt động mạnh ở khu vực gần biển, chủ yếu săn giết cá mập và rùa biển kiếm ăn, thường đòi phí bảo hộ của các tàu đánh cá nhỏ khác.

_Vậy tại sao không có người báo cảnh sát?, Sở Tiên nghi hoặc hỏi.

_Có người báo chứ, nhưng không ăn thua, không biết bọn hắn ẩn náu giỏi hay là có người chống lưng nữa, dù gì bọn hắn cũng hoạt động ở vùng cận biển này đã nhiều năm rồi. Phong thúc lắc đầu.

_Ồ!

Sở Tiên gật đầu, mặc dù không có đáp án thực tế, nhưng hắn đã có một khái niệm cơ bản nhất định đối với đại dương.

"Cải tạo thêm người cá thì tốt nhất phải tìm cá kiếm để luyện!" Sở Tiên thầm nghĩ, nếu có cơ hội có thể cải tạo ra những người cá có sức chiến đấu mạnh mẽ thì tốt.

_Phong thúc, về sau mỗi ngày ra bến cảng tiếp tục mua những con cá cỡ lớn, ưu tiên mua cá kiếm. Sở Tiên yêu cầu ông.

_Được rồi, không thành vấn đề. Phong thúc gật đầu.

Hiện tại xem ra hơn mười người cá là không đủ, cải tạo thêm hai ba mươi con nữa thì cho dù ở trên biển gặp tình huống ngoài ý muốn cũng vẫn kiểm soát được.

Sở Tiên trong lòng suy tư.

(Về việc tên thuyền cứu nạn 1. Thuyền cứu nạn 2. Bản gốc ghi khá loạn. Nên người dịch có khi là để tên khác. Ở những chương tiếp có thể có tên là: hải tai, hải nan. Tôi sợ sửa sẽ ảnh hưởng nội dung nên mọi người thông cảm nhé)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.