Chương trước
Chương sau
_Dừng thuyền! Sở Tiên nhìn thấy khí thế hừng hừng từ hai chiếc tàu cá đang đi về hướng bọn hắn, lập tức ra lệnh cho Lão Tầm dừng thuyền, bọn họ đứng tại boong thuyền nhìn theo hướng hai chiếc thuyền kia.

"Ào ào!." Hai chiếc tàu cá rất nhanh sau đó đã tới cạnh thuyền bọn Sở Tiên, trong đó một chiếc giống như đang khiêu khích họ lái quanh dương thanh võ thế.

_Tới gần thêm chút nữa! Tên đô con trên tàu cứu nạn trên biển 1 kiêu ngạo hất mặt ra lệnh cho lái tàu.

_Vâng Long Ca! Người điều khiển tự tin gật đầu, lập tức từ từ tiến sát về phía thuyền cá của Sở Tiên cho tới khi khoảng cách giữa hai chiếc thuyền chỉ còn một mét.

Người được gọi là Long Ca đó là một người trung niên, hắn cùng một đám thanh niên cường tráng bước tới phía trước, vô cùng tự tin mỉm cười đi về phía boong thuyền.

Sở Tiên nhìn phe đối diện bảy tám người đi tới liền cười nhạt, đưa bọn Nhất Kiếm Nhị Kiếm bước tới, nhìn khoảng khách gần sát sạt giữa hai con thuyền hắn lại cười thêm lần nữa.

_Nhãi ranh, ngươi là chủ của chiếc thuyền này hả? Long Ca châm một điếu thuốc dữ tợn nhìn Sở Tiên chất vấn.

_Đúng vây! Sở Tiên gật đầu.

_Ngông cuồng phết đấy! Long Ca nhìn Nhất Kiếm Nhị Kiếm đứng cạnh Sở Tiên, không chút nao núng cười hỏi.

_Cái này còn phải xem là đối với hạng người nào! Sở Tiên cười nhìn lấy bọn hắn.

Long Ca nhìn thấy Sở Tiên không có vẻ gì là "xoắn" bọn hắn cả, khẽ nhíu mày

_Con thuyền hoành tráng đấy!

_Cũng tạm! Sở Tiên khẽ lắc đầu đáp.

_Có chuyện gì nói thẳng đi!

_Được.Long Ca vứt điếu thuốc đang hút dở trong tay vào biển

_Chúng ta vừa rồi đánh bắt cá, cá thu ngừ ấy, biết cá thu ngừ không? Một đàn lớn mà cuối cùng thì sao, bị mấy chú em làm cho sợ chạy mất bao nhiêu con, mấy cậu nói xem có phải là nên bồi thường cho bọn anh không?

_Haha. Sở Tiên nhìn bọn hắn nở nụ cười

_Câu nói này của anh làm tôi nhớ đến câu chuyện Sói và cừu uống nước, ừ, học tiểu học tôi có được nghe qua câu chuyện hài này!

_Nhãi ranh mày đúng là không biết trên dưới, mày có biết chúng tao là ai không? Có biết nơi này là biển cả mênh mông không!.Long Ca nghe hắn nói vậy, lập tức tức giận vươn tay nhanh chóng chộp lấy cổ áo Sở Tiên.

"Pêng!"

Nhưng mà, không chờ Sở Tiên ra tay, Nhị Kiếm ở bên cạnh nhanh chóng đưa tay ra bắt được cánh tay của hắn dùng sức kéo một phát.

"Răng rắc"

Một tiếng vang giòn tan, kế đến là cánh tay Long Ca đã bị bẻ gãy, toàn bộ thân thể bị lôi một nửa sang phía tàu của bọn Sở Tiên.

_Mẹ kiếp, các ngươi muốn chết à, mau đỡ lấy Long Ca! Mấy người đứng kế bên giật nảy mình, sự việc xảy ra quá nhanh, bọn hắn chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy Long Ca uy phong lẫm liệt của bọn họ cơ thể bị kéo ra ngoài một nửa, nếu như không phải có hàng rào ngăn trở, đoán chừng hắn đã rơi xuống biển rồi!

_Đừng có động tay động chân với ta, người của ta không ưa đâu! Sở Tiên nhìn bọn hắn lạnh lùng cười.

_A! Mau buông tay ta ra, mau buông tay ra, không các ngươi chết chắc!

Long Ca trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, tức giận rống to.

_Buông tay, mau buông tay, nếu không thi thể của các sẽ được chôn dưới biển cả! Tên đứng sau Long Ca lập tức lôi ra một vật nhìn như đại pháo.

Nhưng thứ mà hắn cầm trên tay không phải là loại pháo có đạn, mà loại bắn ra xiên cá, bọn hắn dùng thứ này để săn bắt cá mập, đồng thời dùng nó để uy hiếp các tàu cá khác.

Sở Tiên nhìn thấy vật này có sức sát thương rất lớn liền nhíu mày một cái.

_Xin hỏi, thế có định để cho chúng tôi bồi thường cá nữa không?

Ánh mắt Sở Tiên chuyển hướng nhìn lấy Long Ca đang bị Nhị Kiếm nắm lấy hỏi.

_A a!Long Ca đau đớn kêu lên hai tiếng, mặt mũi đầy mồ hôi lạnh ngẩng đầu

_Thả ta ra, chuyện này xem như chấm dứt, nếu không các ngươi cũng đừng hòng đi được!

_Thả ngươi! Sở Tiên cười, lập tức ra hiệu cho Nhất Kiếm.

Nhất Kiếm hiểu ý gật đầu, tay phải lấy từ phía sau lưng ra một thanh kiếm sắc nhọn chỉ vào trán Long Ca

_Ngươi muốn làm gì? Mau thả Long Ca của chúng ta ra, nếu không các ngươi đều phải chết!

Phía đối diện giật nảy mình, tên trung niên lập tức lớn tiếng quát.

_Mau thả Long Ca của chúng ta ra, nếu không nơi này chính là nơi chôn thân của các người!

Hắn đứng trên thuyền hét lớn, cùng lúc đó ba người bên cạnh cũng chuẩn bị xong vũ khí có thể sẵn sằng bắn bọn Sở Tiên bất cứ lúc nào.

"Ừng ực!"

Bị một cái kiếm sắc nhọn chĩa đằng trước trán, Long Ca đồng tử sợ quá mà co thắt lại, hắn đột nhiên thấy hối hận, không ngờ lại gặp phải mấy tên du côn, sớm biết vậy đã tránh xa rồi.

_Cậu muốn thế nào? Long Ca nuốt nước miếng một cái, chịu thua nói.

_Đương nhiên là bồi thường rồi, chúng ta vô duyên vô cớ bị các ngươi hù dọa, đương nhiên phải bồi thường chứ, ta không cần tiền, chỉ muốn cái khẩu súng có thể bắn ra xiên cá đó, bảo ba người trên thuyền đưa cái đó cho chúng ta, ta sẽ thả ngươi. Sở Tiên hứng thú chỉ vào vũ khí phía trước mặt mà ba tên tên thuyền đang cầm.

_Ngươi... Long giận Ca dữ, tên trung niên trên đối diện cũng mắt đỏ au sôi khí nhìn hắn.

_Sao nào? Mạng của ngươi đổi lấy ba vũ khí xiên cá cũng không được sao? Sở Tiên cười hỏi.

_Đươc! Long Ca cắn răng, mặt tối sầm gật đầu.

_Tam Kiếm Tứ Kiếm! Sở Tiên mỉm cười hô một tiếng.

_Rõ! Tam Kiếm Tứ Kiếm gật đầu, nhảy đánh vọt qua bên thuyền đối diện

Mấy tên đối diện thấy Tam Kiếm Tứ Kiếm dễ dàng nhảy qua qua, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.

_Hỏi bọn họ cách sử dụng, sau đó chuyển qua đây! Sở Tiên vừa cười vừa nói.

_Nhận lệnh! Tam Kiếm Tứ Kiếm gật đầu, lập tức đi qua.

Đi tới phía trước mặt ba tên đang cầm vũ khí cùng người trung niên kia.

_Đưa cho bọn hắn đi, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn Long Ca của các ngươi chết à! Tên trung niên tức giận rống lớn một tiếng.

_Ya...!. Tam Kiếm dùng hết toàn lực, sau đó đem khẩu pháo bắn xiên cá chuyển về.

Hành động của hắn khiến cho mấy thanh niên bên cạnh mắt trợn tròn kinh hãi, mẹ nó, đồ vật nặng hơn một trăm cân mà hắn có thể nhấc lên được dễ dàng như vậy.

_Hơ! Tên trung niên nhìn thấy vậy liền hít vào một ngụm khí lạnh, bắt đầu thấy "sợ dần đều" hội Sở Tiên rồi.

_Đưa qua đây! Sở Tiên đưa cánh tay ra đón lấy vũ khí gần một mét, gân guốc ở tay nổi lên.

"Ừng ực!"

Đám người này có phải là người không?

Người trung niên đối diện không tin nổi vào mắt mình nuốt nước miếng một cái, bằng tay không nhấc được một vật nặng hơn một trăm cân thật đúng là kinh khủng.

_Nặng ra phết! Sở Tiên nhìn bọn hắn cười, nhưng đối với hắn mà nói ngay cả đồ vật nặng hơn năm trăm cân cũng không xi nhê gì.

_Được rồi, thả Long Ca của chúng ta ra đi!. Tên trung niên trầm giọng nói

_Đương nhiên là thả rồi! Sở Tiên gật đầu, Tam Kiếm Tứ Kiếm đã đặt khẩu pháo xiên cá hướng về phía tàu cá đối diện, đề phòng bọn hắn dám hành động thiếu suy nghĩ.

_Nhị Kiếm, buông hắn ra!

_A! Mau đỡ ta, giữ chặt ta với!

Nhị Kiếm đột ngột buông tay xém chút nữa khiến Long Ca rơi luôn xuống dưới biển, mấy tên đứng phía sau nhanh chóng ôm hai chân của hắn.

_Haha, tạm biệt nhé, lão Tầm lái thuyền đi!

Sở Tiên nhìn bọn hắn cười, lập tức phất tay!

Long Ca khổ sở ôm chặt lấy cánh tay của mình, nổi trận lôi đình, hai mắt đỏ au lườm bọn Sở Tiên.

Nhưng Tam Kiếm Tứ Kiếm đặt khẩu pháo xiên cá hướng về phía bọn tàu cứu nạn khiến cho bọn hắn có tức cũng chẳng dám ho hoe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.