Không lâu sau khi Lăng Tuyệt cùng Nhân Hoàng ra về, nương theo sự chỉ dẫn, chỉ mấy ngày sau Vân Phàm liền đã tìm đến tận nơi. Tất nhiên, với tu vi của Vân Phàm thì chắc chắn là hắn sẽ không thể đến đây nhanh như vậy, mà là nhờ có Lăng Tuyệt đứng sau chống lưng.
Được gặp lại Lý Thuần Quân, thân là đệ tử, Vân Phàm thực sự vui mừng khôn tả xiết. Hắn rối rít quỳ xuống trước mặt sư phụ khóc lóc tạ tội, trong khi bản thân mình lại chả có bao nhiêu lỗi lầm.
Nhiều năm không gặp, Vân Phàm cảm thấy sư phụ của mình đã thay đổi rất nhiều. Sư phụ dường như trở nên đẹp trai hơn, khí chất cũng phi phàm hơn. Nhưng, đâu đó trong vẻ phi phàm kia lại ẩn chứa một chút hương vị tang thương của tuế nguyệt.
"Đúng là lâu rồi không gặp, nhưng cũng đừng làm ra vẻ trang trọng như vậy" Lý Thuần Quân dở khóc dở cười: "Mau đứng lên đi, gặp sư nương cùng các sư muội của ngươi, cũng là con gái ruột của ta"
"Hả?"
Vân Phàm ngạc nhiên, lập tức đứng dậy nghiêm chỉnh, trong lòng mười phần hào hứng muốn gặp sư muội.
"Lão cha, đây là đại đệ tử của ngươi sao? Trông đần chết đi được, không muốn gặp"
Vân Phàm: "..."
Nghe xong câu này, điểm hào hứng của Vân Phàm lập tức trừ sạch sẽ.
Có vẻ như sư muội tính khí không được tốt cho lắm nhỉ?
"Tỷ, tỷ lại giở chứng khẩu thị tâm phi" Một thanh âm khác vang lên, cho Vân Phàm ấn tượng đầu tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-that-su-la-dang-cuu-the/3119405/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.