Sau bữa tiệc, Lý Thuần Quân cùng Mộ Khuynh Tiên đã nghỉ lại một đêm. Và ngay sáng hôm sau, khi bình minh vừa mới ló dạng, cả hai người đã định rời đi, không ở lại làm phiền gia đình nhỏ này nữa.
"Ân nhân, về chuyện của ngươi, ta sẽ cố gắng nghĩ cách" Hoa Bất Ngữ nói.
"Đa tạ Bất Ngữ tiên tử khổ tâm"
Nói xong lời cảm ơn với Hoa Bất Ngữ, Lý Thuần Quân lại quay qua chỗ Vọng Thiên Thành, sắc mặt có phần kì dị hỏi: "Thiên Thành, ngươi có nhờ vả qua ta chuyện gì hay không?"
Vọng Thiên Thành sửng sốt: "Chắc là... Không có đi?"
Ngoài miệng thì trả lời như vậy, nhưng kì thật thâm tâm hắn lại đang cảm thấy có gì đó quái lạ.
"Vậy sao? Vậy chắc là ảo giác của ta rồi" Lý Thuần Quân khẽ lắc đầu cười: "Vậy ta về đây, hai người nhớ giữ gìn bản thân, để đứa nhỏ có thể bình an ra đời"
"Tất nhiên rồi"
"Mặt khác, Thiên Thành huynh, sau này con ngươi có ra đời cũng đừng dành ăn với nó. Nói sao thì ngươi cũng là một người cha, nên dù có thèm đến mấy cũng phải nhịn" Lý Thuần Quân lại cười nói.
Mộ Khuynh Tiên: "..."
Nàng cảm thấy nụ cười của Lý Thuần Quân đang dần trở nên thiếu đạo đức.
Vọng Thiên Thành, Hoa Bất Ngữ nghe xong câu đó liền đỏ bừng mặt, vội vàng tống cổ Lý Thuần Quân ra khỏi nhà.
"Nhớ đấy nhé, phải nhớ giữ vững đạo làm cha đấy" Lý Thuần Quân to tiếng kêu lên, hòng để hai vợ chồng phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-that-su-la-dang-cuu-the/3119403/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.