Lão ăn mày đem nốt cái khăn tay còn lại đưa đến
“ Còn đây là đồ vật duy nhất ở bên cạnh con khi ta lần đầu tìm thấy con trên bờ đê. Khụ… con thấy hình mặt trời đỏ thêu trên chiếc khăn không? Đó là nguồn gốc cái tên của con đấy!”
Đăng Dương nhận lấy chiếc khăn, cũng giống như ‘bảo vật truyền đời’, chiếc khăn này được làm từ chất liệu vải vô cùng bình thường, cùng chất liệu với quần áo mà hắn đang mặt, bên trên chỉ thêu duy nhất một vần mặt trời đỏ rực đang hừng hực bốc cháy.
Có điều nếu so với mặt dây chuyền, chiếc khăn này vẫn còn rất mới, giống như là mới được may vậy. Ròng rã 16 năm trôi qua mà chiếc khăn vẫn còn tốt như vậy chứng tỏ nó đã được bảo quản vô cùng cẩn thận.
“ Đăng Dương nghĩa là mặt trời lên cao? Thì ra tên của con bắt nguồn từ đây!” cẩn thận nắm chiếc khăn trên tay, Đăng Dương thì thào. Đây có lẽ là vật duy nhất mà cha mẹ để lại cho hắn!
Như hiểu rõ Đăng Dương đang nghĩ cái gì trong đầu, lão ăn mày thở dài một hơi khó khăn
“ A Dương, năm ta tìm thấy con, khắp vùng trung du ven biển chúng ta đang là thời kì bùng phát đại dịch, người chết vô số. Khụ.. có lẽ cha mẹ con cũng vì bất đắc dĩ mà phải bỏ rơi con, ông nghĩ con cũng đừng trách họ làm gì!”
Đăng Dương lắc đầu “ từ nhỏ đến lớn, con chính là do một tay ông nuôi lớn và cũng chính là người thân duy nhất, trong lòng con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-than-ma-he-thong/195208/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.