Sau khi nghe Vương Dịch giải thích, Giang Thần mới hiểu được.Hóa ra, dân chạy nạn bên trong khu ổ chuột cũng không phải tất cả đều là người tự do.
Những người bị coi như hàng hóa đương nhiên là những người mất tự do.
Những người được bảo vệ trên danh nghĩa “tài sản” của quảng trường thứ sáu và địa vị của họ khá giống với nông nô trong xã hội cũ.
Mỗi người có khả lao động đều sẽ bị cưỡng ép đi đến nhà xưởng làm việc.
Không có khả năng lao động thì sẽ làm những người dự trữ, lúc cần thiết đem ra tiền tuyến đi làm bia đỡ đạn.
Còn những người dân tị nạn tự do, phần lớn đều là những người nghèo khó, nhưng ít nhiều vẫn có thể nuôi sống mình, cũng không cần đi lĩnh trợ cấp tối thiểu.Tuy vậy những quy định này đã tồn tại được mười năm.
Hiện tại thành phố Vọng Hải đã hình thành “Hệ thống sinh thái” ổn định, yêu quái và thây ma sẽ không vô duyên vô cớ tấn công vào địa phận của con người.
Quảng trường thứ sáu không còn hiểm họa bên ngoài, tự nhiên nhu cầu đối với những nông nô hay cư dân tị nạn cũng giảm đi rất nhiều.Để “tiêu hóa” những người thừa thãi, quảng trường thứ sáu chính thức không thể không tham gia vào chuyện kinh doanh dân cư.Cung cấp "quan hệ" cần thiết với các "đại lý" cố định, sau đó thông qua bàn tay của họ loại bỏ những dân tị nạn dư thừa.
Những người này thường được mua bởi một số lính đánh thuê hoặc lữ hành, để làm người thám thính nguy hiểm, hoặc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-phong-rieng-tai-tan-the-dich/3767082/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.