Editor: Dư
Beta: Cà ri
Rất nhanh đã đến cuối tháng rồi.
Vũ hội của Công quán Thẩm gia đã định vào ba ngày sau, A Yên vội vàng thử quần áo đổi kiểu tóc, thử cách trang điểm... một ngày trước ngày vũ hội lại không ngờ nhận được thư của Đường gia. Lương tâm của Đường Tử Minh đột nhiên bộc phát lại nhớ tới mình còn một đứa em trai ruột đang sống ở bên ngoài nên mới thúc giục vợ trước mau chóng đưa trả thằng bé về.
A Yên nhớ ra lúc trước đã từng dặn mẹ Hà đưa cậu nhỏ kia về Đường gia, tuy đứa trẻ này nhỏ tuổi nhưng tính tình thì không nhỏ chút nào vì vậy không tiện giữ bên cạnh mình.
Khi thấy được thư thì cô chỉ nghĩ là mẹ Hà lớn tuổi hay quên nên mới nói chuyện riêng với bà thêm lần nữa.
Buổi tối có người gõ cửa hai lần.
A Yên lấy khuyên tai trân châu đeo lên đến đầu cũng không ngẩng lên: "Vào đi."
Cửa mở nhưng đợi nửa ngày cũng không có tiếng động.
A Yên quay đầu lại thấy Đường Tử Duệ khập khiễng đi vào, tầm mắt dời xuống mắt cá chân bị thương của cậu, nơi đó không chỉ sưng mà miệng vết thương còn lộ ra máu thịt lẫn lộn nhìn rất ghê người.
Cô chỉ cần liếc mắt một cái thì biết vết thương đó không phải do bất cẩn mà là dùng đá đập vào. Đường Tử Duệ kéo cái chân bị thương chậm rì rì đi tới, thản nhiên nói: "Em té bị thương xương cốt nên phải nằm dưỡng thương từ nửa năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-my-nhan-thinh-the/2113675/quyen-4-chuong-43-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.