Editor: Dư
Beta: Cà ri
Lúc chạng vạng, mưa phùn kéo dài từng đợt tạt vào cửa sổ.
Trương Yên bưng một bát tuyết lê đường phèn đã được ninh rất lâu, trên bát còn tỏa ra từng đợt hơi nóng.
Cô ngây người nhìn chằm chằm bát sứ thanh hoa trên tay rồi lại mấy tờ báo trên bàn thật lâu, sau đó mới sợ hãi nhanh chóng ngước mắt nhìn chồng mình: "Tử Minh, sao anh không uống, canh cũng sắp nguội rồi. Hai đêm nay em thường nghe anh ho khan nên sợ anh bị bệnh, cố ý cho người ninh canh này, anh xem."
"Rốt cuộc là cô muốn thế nào!"
Người đàn ông phiền chán đánh gãy lời cô nói, mày rậm nhíu lại, hai tay chống trên eo cúi đầu đi vòng vòng có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn.
Cuối cùng hắn đứng lại cầm lấy vài tờ báo trên bàn mạnh tay mở ra. Tiếng động ồn ào này rơi vào tai Trương Yên lại giống như tiếng dao kiếm va vào nhau khiến cô hoảng sợ.
Cô liếc mắt nhìn mấy dòng chữ đầu đề được tô đậm không khống chế được rụt rụt cổ, tay run lên làm canh nóng tràn ra đổ trên mu bàn tay trắng mịn rất đau.
Đường Tử Minh nhìn không vừa mắt bộ dạng co đầu rụt cổ của nàng dâu này, trên mặt chỉ là biểu cảm phiền chán, tức giận đặt câu hỏi: "Tôi bảo cô đọc sách, biết chữ, cô học xong rồi sao?"
Trương Yên vội gật đầu, lấy lòng nói: "Tử Minh, em học rồi. Toàn bộ mấy bài văn của anh em đều đọc qua rồi, em.... em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-my-nhan-thinh-the/2113672/quyen-4-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.