Editor: Kuro
Trong lòng Trần Yên, sẽ chỉ có một người đó.
"Nhạc, Nhạc công tử, ngài thả chúng tôi ra đi..."
"Dù sao thì ngày cũng nể mặt lão gia, tha cho ta và nương nương..."
"Van xin ngài..."
"Chúng tôi sẽ không nói chuyện này, chúng tôi, chúng tôi sẽ nói là dọc đường gặp phải lưu manh, người hầu vì bảo vệ chúng tôi, đã hi sinh hết..."
"Thả chúng tôi ra đi..."
"Cứu mạng! Cứu mạng! Đây là đâu? Có ai không?!"
Châu Nhi đập mạnh cửa, kêu khản cả họng, khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt.
Vừa rồi, Nhạc Lăng Tiêu cướp xe ngựa, các nàng phải tới khu nhà nhỏ hoang vu, rồi nhốt các nàng vào trong phòng, chẳng biết mình đang ở đâu.
Châu Nhi vừa kinh vừa sợ, hét to một lúc lâu, bụm mặt khóc ô ô lên.
Từ lúc vào đây, A Yên đã ngồi trên giường, soi gương loay hoay với gương mặt của mình, chẳng hề hoảng loạn, cũng không sợ, nghe Châu Nhi kêu khóc, liền nói: "Đừng khóc nữa, em không sợ hắn ghét em ồn ào, cắt lưỡi em sao?"
Lời này lập tức có hiệu quả.
Châu Nhi nơm nớp lo sợ không khóc rống lên nữa, bổ nhào trước giường, bi thương nói: "Nương nương, không ngờ Nhạc Lăng Tiêu đúng là một tên gian ác, ô ô... Phu nhân nói rất đúng, hắn chính là tên Tây Lương man rợ bản tính đê hèn, lão gia cứu hắn một mạng, hắn không nhớ đại ân đại đức của Trần gia chúng ta, lại lấy oán báo ân...Ô ô, chúng ta phải làm gì bây giờ? Lẽ nào thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-my-nhan-thinh-the/2113641/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.