Hoa đăng xung quanh dần trôi xa, du khách quanh hồ cũng dần rời đi. Lúc ánh trăng treo lên giữa trời, các thuyền hoa giữa hồ cũng bắt đầu tan mất.
Hai người Phó Yểu quay trở về lăng mộ, tiếp tục luyện hóa bùa hợp mệnh. Thời gian qua, bọn họ chỉ mới luyện hóa được có một nửa, phần còn lại bắt đầu chậm đi rất nhiều.
Tối nay lại có ngoại lệ, tốc độ của bọn họ nhanh hơn một chút, luyện hóa được hai dòng hoa văn. Linh lực trong cơ thể Phó Yểu đã gần như không còn, nàng nghỉ ngơi một chút, dựa vào người Chung Ly, chơi đùa với lọn tóc của y: “Khi nào ngươi mới đi đầu thai? Lúc đi thì nhớ dẫn ta theo cùng.”
“Tại sao đột nhiên lại nghĩ tới chuyện này?” Chung Ly cầm chăn kéo lên, trong không gian nhỏ hẹp, hơi thở của cả hai hòa quyện với nhau.
“Ta đã ở lại thế giới này một trăm năm, cũng bắt đầu chán và mệt mỏi rồi. Sau khi làm xong mọi chuyện, ta suy đi nghĩ lại cũng không thấy cần phải ở lại đây nữa.” Nàng ở lại cũng chỉ nhìn thêm một vòng sinh lão bệnh tử mà thôi: “Ân oán đã được giải quyết xong, mặc cho mọi thứ bắt đầu lần nữa cũng không tệ.”
“Xem ra ngươi đã nghĩ thông suốt rồi.” Chung Ly cũng hiểu, thân phận bây giờ của Phó Yểu đúng là rất xấu hổ. Lựa chọn tốt nhất cho nàng chính là sửa mệnh cách, chuyển thế đầu thai, làm lại mọi thứ.
“Không phải nghĩ thông suốt, mà là tâm nguyện đã hoàn thành.” Phó Yểu nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3506070/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.