Suy nghĩ của Kỳ Sương Bạch rất rõ ràng, với thân phận bây giờ của gã, sống sót là điều không thể, triều đình chắc chắn không đời nào tha cho gã, cho dù có tha thì cả đời của gã cũng chỉ có thể trốn đông trốn tây mà thôi. 
Nếu trong tay gã có tiền có quyền, nói không chừng còn có thể gây ra chút sóng gió, nhưng bây giờ gã chẳng còn gì cả, gã cũng tạm thời không thể quay về thảo nguyên, đợi tới lúc gã đi được thì sợ là nơi đó đã thay đổi rồi. 
Gã nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không bằng đi chết cho rồi. 
Ít nhất là vứt bỏ thân phận hiện tại, gã còn có thể làm lại lần nữa. 
… 
Phó Yểu thu lại hồn châu, vẻ mặt rất hài lòng. Nàng không nhìn nhầm Phó Ngũ, ả đúng là khí hồn tốt nhất. 
“Phó quan chủ.” Kỳ Sương Bạch lên tiếng, chắp tay về phía Phó Yểu: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.” 
Phó Yểu dời mắt về phía gã, cho dù nàng căm thù gã tới tận xương tủy nhưng cũng không thể không công nhận rằng, một người có thể ra tay với chính bản thân mình, lòng dạ quả thật tàn nhẫn. 
“Lại gặp mặt, có điều Kỳ đại thương nhân dường như cũng không yêu thương thê tử như lời đồn.” Phó Yểu mỉa mai, xoay người đi về phía cửa nhà lao. 
Kỳ Sương Bạch thấy thế, cười mỉm đi theo: “Ngũ Nương đã chết, kẻ này cũng chỉ là lệ quỷ mà thôi.” 
“Ngươi luôn tìm được lý do cho sự ti tiện của bản thân mình.” Phó Yểu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3506069/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.