Có lẽ là do linh hồn của Dư Thục Nhã vẫn không cam lòng, dù nàng ta đã bị nhét vào tiểu kiếm nhưng vẫn cố gắng thoát ra. Phó Yểu “chậc” một tiếng, vươn tay kéo nàng ta lại, sau đó dùng giấy thành thành một vỏ kiếm đơn giản, nhét kiếm trong đó rồi cất vào ống tay áo.
“Đã là kiếm hồn, nếu ngươi còn chạy thì ta sẽ thẳng tay cho ngươi hồn phi phách tán.” Câu này của Phó Yểu không phải đang uy hiếp, nàng nói được thì chắc chắn sẽ làm được. Thần binh đúng là cần có kiếm hồn, thế nhưng không có nghĩa là không thể đổi thành một linh hồn khác.
Lúc này, tiểu kiếm cuối cùng cũng chịu yên tĩnh lại.
Phó Yểu cũng chẳng mấy quan tâm nàng ta là an phận thật hay chỉ giả vờ, nàng ta nghe lời sẽ có chỗ tốt, còn nếu không nghe lời thì…
Quay về đạo quan, bên ngoài cửa đã có không ít người vây quanh. Phó Yểu đẩy đám người đó ra, thấy Trúc Chi ngồi giữa đám người đang vẽ tranh cho người khác.
Hắn mặc một bộ y phục xanh lục đậm, đôi mắt chăm chú nhìn bức tranh đang vẽ, dáng vẻ cực kỳ hấp dẫn.
Phó Yểu cũng phải nhìn ngắm mấy lần chứ đừng nói là các vị khách nữ hành hương đi ngang qua. Nhóm người đang bao vây lấy Trúc Chi đúng là nhóm người hành hương có đủ già trẻ lớn bé.
“Trúc công tử thật là đẹp mà.” Giang chưởng quầy không biết đã đi tới đứng cạnh Phó Yểu từ lúc nào, nhìn Trúc Chi ngồi giữa đám người mà khen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3506022/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.