Chung Ly cầm quân cờ lên, đặt mạnh một tiếng “cạch” xuống bàn cờ, vẻ mặt vô cảm: “Ta có một hàng xóm.”
“Cái này ta biết.” Lão giả nói: “Thủy thần Hồ Bà đã kể chuyện của ngươi với tình nhân cho mọi người biết hết rồi.”
“Không phải tình nhân, là hàng xóm.” Chung Ly nhấn mạnh.
“Được rồi.” Lão giả chịu thua: “Ta có nghe nói về người hàng xóm này của ngươi rồi, là một người đột nhiên xuất hiện. Rõ ràng nàng là quỷ nhưng lại còn có nhiều thủ đoạn mạnh mẽ hơn cả đám tự xưng là thần linh chúng ta. Bây giờ các ngươi làm quỷ đều như thế à? Chúng ta làm thần linh cũng áp lực lắm đấy.”
Thần linh xuất hiện dựa trên tín ngưỡng của người đời, cũng chính vì vậy nên đa số các thần đều không thể sống mà không có tín ngưỡng được. Ví dụ như thủy thần ở Hồ Bà chỉ có thể ở lại trong hồ; Thần thổ địa cũng chỉ có thể canh giữ trên đất liền.
Bọn họ là thần linh, cũng là kẻ bị giam cầm. Chung Ly và Phó Yểu tuy là quỷ nhưng lại được tự do tự tại, làm thần linh như bọn họ cũng phải ghen tỵ vô cùng.
Chung Ly không để ý tới lời nói ghen tức của lão giả, đáp: “Ta và nàng có một đoạn nhân quả, vốn dĩ định là giải quyết xong ta sẽ rời đi, nhưng ta bắt đầu tò mò với quá khứ của nàng. Thậm chí, đến dáng vẻ hiện tại của nàng dường như một phần cũng là do ta.”
Giọt nước mắt đó lúc nào y cũng mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3506021/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.