Ngọn núi bốc cháy, Liễu Phú Vân cũng không thể xem như không thấy. Có điều đến khi hắn dẫn mấy chục người trở lại, rõ ràng ngọn lửa chỉ cách đó vài chục bước, bọn họ lại hoàn toàn không cảm giác được chút nóng bức nào.
Ngay lúc còn đang thấy thật quá kỳ lạ, Liễu Phú Vân lại phát hiện Phó quan chủ đứng bên cạnh mình tử lúc nào chẳng hay.
“Phó quan chủ?” Hắn thoáng kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy nàng, trong lòng cũng đã hiểu vụ cháy này không hề bình thường. Hắn cưỡi ngựa tới trước mặt Phó Yểu, hỏi: “Có chuyện gì ta giúp được không?”
Phó Yểu nhìn đỉnh núi, nói: “Nếu ngươi có thể thì sai người chặt ít củi ném vào đống lửa đi.”
Mặc dù đây không phải chuyện gì to tát, nhưng có còn hơn không.
Liễu Phú Vân lập tức sai người đi làm, bản thân hắn cũng nhảy xuống khỏi ngựa, đi chặt cây chung với thuộc hạ.
Vụ cháy này cũng không phải không có tác dụng gì, ít nhất thì thanh kiếm bay lơ lửng trên đỉnh núi kia đã bắt đầu hòa tan. Tàn hồn đứng bên cạnh dùng hết sức lực của mình để dồn lửa về phía thanh kiếm, hắn tin rằng chỉ cần kéo dài một chút, thanh kiếm này sẽ có thể hòa tan rồi đúc lại.
Lửa lớn cháy khoảng chừng hai khắc, thôn dân xung quanh cũng bị đánh thức, đèn dầu sáng lên từ nơi này tới nơi khác, đồng thời còn có người bắt tay nhau muốn lên núi nhìn xem.
Liễu Phú Vân cũng không muốn vì chuyện này mà gây ra náo loạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3492306/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.