Thành Kim Lăng?
“Đây thật sự là thành Kim Lăng?” Triệu Hưng Thái vô cùng kinh ngạc. Nếu hắn nhớ không nhầm thì Dư Hàng nằm ở vùng sông nước, thành Kim Lăng thì ở tận Giang Ninh, muốn tới đây bọn họ ít nhất cũng phải đi mấy trăm dặm.
Bọn họ chỉ vừa xuống núi, thế mà đã tới được nơi cách đó mấy trăm dặm, điều này hoàn toàn vượt xa sự hiểu biết của hắn. Phó Yểu vẫn ngồi trên kiệu, cả người cứ lắc lư theo từng bước chân: “Trong cuốn ‘Dụ Thế Minh Ngôn’ có viết rõ, Phạm Cư Khanh vì muốn giữ lời hứa với người bạn tri kỉ của mình, sau khi chết đi đã dùng hồn phách đi ba ngàn dặm suốt ngày đêm. Hắn có thể đi được xa như thế, thì việc ta tới Kim Lăng trong chớp mắt kì lạ lắm hả?”
Triệu Hưng Thái muốn phản bác, nhưng lại không biết nói sao cho phải, cuối cùng đành trơ mắt nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, nhìn thử xem nơi này có thật sự là tòa thành nổi tiếng đó không?
Thành Kim Lăng quả không phụ danh tiếng của nó, tới nửa đêm rồi nhưng vẫn náo nhiệt như thường, khác hẳn với mặt hồ phẳng lặng bên cạnh. Sau khi cả ba vào thành, Phó Yểu đuổi Triệu Hưng Thái đi: “Ta có việc cần làm, nếu ngươi muốn học nghề thì đi đi. Giờ sửu chúng ta sẽ gặp nhau tại cửa thành.”
Nàng nói xong thì nhanh chóng dẫn Tam Nương đi lẫn vào dòng người chen chúc, để lại một mình Triệu Hưng Thái đứng im giữa phố phường náo nhiệt, rồi cứ thế bị dòng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3492106/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.