Chương trước
Chương sau
Dấm tinh bảo nương của Lục Lục xây dựng hơn bốn năm chưa từng bị lật, nàng không chào đón Tô tiểu công tử chính là vì thấy mẫu hậu nhà mình đối với người ta quá tốt, còn có biểu hiện của Tô Trình tại Trường Hi cun, đều khiến con yêu nghi ngờ mình có phải là ván cầu bằng công cụ người cho người ta hay không, chẳng lẽ hắn mơ tưởng mẫu hậu ta mới tiếp cận ta sao?

Không thể trách con yêu có suy nghĩ kỳ lạ, bởi vì từ nhỏ nàng nghe nhìn chính là như vậy, rất nhiều người thay đổi cách đến Trường Hi cung để tranh thủ tình cảm.

Đáng thương Tô tiểu công tử vừa thấy Hoàng hậu nương nương thì đầu óc lung lay, lập tức bị Lục Công chúa hiểu lầm hơn nữa giữ một khoảng cách với hắn ta từ hôm nay.

Chuyện xưa dễ nghe, chữ nhỏ rất đẹp, cũng có hứng thú với tượng gốm nặn bằng đất sét nhưng đều không quan trọng bằng mẫu hậu!

Đã có rất rất nhiều người giành mẫu hậu với nàng, lại muốn thêm một người, đó là chuyện tuyệt đối không thể. Dù sao tiểu ca ca xinh đẹp lại biết chơi cũng không chỉ có một người này. . . Tô tiểu công tử cứ bị thất sủng như vậy, Lục Lục thật sự không tránh khỏi hiềm nghi, lại tìm bạn mới ở ngay trước mặt hắn ta, nghe bạn mới kể chuyện xưa nói ngoài cung là như thế nào như thế nào.

Trong vòng hai ngày, Tô tiểu công tử từ mừng rỡ chuyển sang cực đau khổ, rất đáng thương.

Phùng Niệm theo dõi một chút, biết được Lục Lục đã thấy rõ, mới buông tay ra không quan tâm nữa. Cũng thông qua lần này, Phùng Niệm thấy rõ thuộc tính cặn bã trên người con yêu nhà mình.

Chơi với bạn thân như vậy, lúc trước còn thân thiết gọi người ta là Tô ca ca, nói trở mặt là trở mặt, nhìn nàng như thế thật sự là không có lưu luyến chút nào.

Đột nhiên Phùng Niệm nhớ tới câu nói vàng trên internet trước kia:

Chia tay thì chia tay, người kế tiếp càng ngon.

Nàng thật sự lấy thân thực hành rồi? Vẫn là chủng loại không ai dạy vô sự tự thông kia.

Phùng Niệm cảm thấy, hiện tại nàng đây là lòng dạ sắc đá một chút, lúc trước đã từng mềm mại, chẳng qua lúc mềm mại không được quý trọng, sau này từng bước một biến thành như vậy. Con yêu còn chưa tới năm tuổi là đã hiện ra bản chất nữ cặn bã, điều này còn có khả năng không giống phụ hoàng của nàng sao?

Bởi vì chuyện này, hai ngày kia ánh mắt Phùng Niệm nhìn Bùi Càn đều không đúng.

Bùi Càn còn tưởng là y tự hạn chế sinh hoạt hiện ra hiệu quả ban đầu, để Hoàng hậu nhìn ra sự thay đổi của y, kết quả hoàn toàn không có. Phùng Niệm đang chê gen Bùi gia quá mạnh, cũng không cần ai dẫn đường con yêu tự mình đi lệch rồi.

*

Trong hoàng cung Lương Quốc cứ như vậy quanh năm suốt tháng, ban đầu còn đấu đấu đấu, hiện giờ là năm tháng yên bình phi tần dưỡng lão, cũng chỉ có Hoàng tử Công chúa có thể mang đến một chút sức sống thanh xuân.

So sánh với nhau, bên Tần Quốc kia náo nhiệt hơn nhiều, chiến tranh kết thúc non nửa năm, quốc gia này chậm rãi đi ra từ bên trong hỗn loạn, vì để cho quốc gia ổn định khôi phục kinh tế. Phùng Niệm đã đem <> của Lữ Trĩ chuyển đến bên này, gia tăng sản xuất lương thực là bước đầu tiên, sau khi thăm hỏi dân gian nhiều lần, Phùng Niệm ý thức được, dân chúng hết sức chờ mong đối với tân hoàng, bọn họ nghĩ đi theo Doanh Chính chắc chắn sẽ có cuộc sống tốt hơn nhiều lần so với trước kia. Hiện giờ lực hành động của dân chúng cao như thế cũng bởi vì điều này, nhưng nếu để bọn họ phát hiện thay một Hoàng đế đối với quốc gia cũng không có ảnh hưởng lớn như vậy, vốn cũng không thể phất nhanh trong một đêm, vậy sẽ như thế nào?

Trước đó Phùng Niệm không suy nghĩ cẩn thận, hiện giờ nàng đã bớt chút thời gian suy nghĩ.

Trong lịch sử, mỗi khi tư tưởng mới sinh ra đều có nền tảng lực lượng sản xuất, đạt được sức sản xuất, xã hội mới có thể phối hợp thay đổi.

Doanh Chính vốn không quản những thứ này, trực tiếp quăng ra nam nữ bình đẳng, bình là ngang hàng, chỉ sợ qua ba năm đến năm năm các nam nhân cảm thấy bây giờ ta cũng không tốt bằng trước kia, ăn mặc dùng vẫn là như thế, lại nhìn các nữ nhân cảm thấy các nàng không xứng, la hét muốn quay lại.

Nếu là như thế, Tần Quốc còn có thể tồn tại ư?

Cho dù tồn tại sẽ không thay đổi thành rối loạn à?

Lúc đầu, nơi này là Doanh Chính đánh chơi, Phùng Niệm cũng không có lòng trung thành lớn như vậy, từ khi để cho nàng biết trước kia Doanh Chính chọn con đường này chính là làm nền cho Lục Lục, hắn muốn giao hoàng vị cho Lục Lục.

Phùng Niệm rất khó không đếm xỉa đến.

Nàng nói băn khoăn của mình với Doanh Chính, chính là nói nàng cho rằng nam nữ bình đẳng muốn vừa tồn tại trong thời gian dài vừa tiếp tục phát triển, quốc gia này nhất định phải tốt hơn mới được, bằng không có khả năng sẽ nghênh đón phản công trong ba năm đến năm năm tới.

Phùng Niệm nói không ít, Doanh Chính cũng nghe hiểu, lúc trước hắn cảm thấy mọi thứ cũng rất thuận lợi, nghe muội muội nói như vậy quả thật. . . Nguy cơ im lìm che giấu phía dưới.

"Muội muội đã nói ra, chắc hẳn là có đề nghị gì nhỉ?"

Phùng Niệm hỏi hắn: "Huynh biết Từ Hi Thái hậu không?"

Doanh Chính còn chưa lên tiếng, trong group đã có phản ứng trước hắn một bước.

Vi Hương Nhi: "Thái hậu vong quốc như thế nào? Một mẫu ba phần đất của nàng cũng làm không tốt còn có thể giúp Đại Tần cất cánh à?"

Phùng Tiểu Liên: "Hiện tại không lớn, gọi tiểu Tần không sai biệt lắm."

Vương Chính Quân: "Các người đừng lạc đề, nói chính sự."

Ðát Kỷ: "Hỏi muội đó, @ Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh."

Hạ Cơ: "@ Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh."

Trần Viên Viên: "@ Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh."

Mặc dù Từ Hi mang Thanh triều bổ ra, dù sao cũng là nữ nhân có ảnh hưởng sâu sắc đối với lịch sử quốc gia, ban đầu là mang theo sáu cấp mới có thể đi vào group. Ban đầu nàng ăn cơm dựa vào tình cảnh đặc biệt bị Phùng Niệm rửa không biết bao nhiêu lần, sau này Phùng Niệm lấy Kim Ngọc Mãn Đường cho Doanh Chính mượn, Doanh Chính dựa vào sự giúp đỡ của luật hoàng kim thành công lập quốc, cống hiến của Từ Hi càng ngày càng nhiều, gần đây cuộc sống tương đối thoải mái.

Thăng cấp Gia viên đến gần xong, sẽ muốn tìm cho mình một người làm bạn, nhưng đáng tiếc chính là, mặc kệ lão công hay là nhi tử, một mình Từ Hi cũng không muốn kéo, bên kia nàng cũng chỉ thêm người hầu hạ, là dùng con đường Vương Chính Quân kéo Vương Mãng kia, kéo vào như vậy nhưng bởi vì không thể tồn tại trong thời gian dài, phải thường xuyên thay đổi người.

Chuyện này đặt ở trên người Ðát Kỷ là lãng phí, hiện tại Từ Hi có nhiều cống hiến, ngược lại không quan tâm vấn đề này.

Nàng có cuộc sống an nhàn, còn mua văn phòng tứ bảo từ cửa hàng để viết hồi ký. Vừa rồi nàng đã viết một đoạn, thấy Phùng Niệm và Doanh Chính nói chuyện với nhau mới dừng lại, nghe xong không bao lâu chính mình đã bị điểm danh.

Từ Hi biết đại khái ý của Phùng Niệm.

Đến thời của nàng, lúc ấy Thanh triều đã lạc hậu xa hơn phương Tây, sau khi nhìn thấy chênh lệch, quốc gia từng giãy dụa, lúc đó từng xây dựng trường Tây, xây rất nhiều nhà máy, đưa kỹ thuật phương Tây, xách thiết bị vào, tổ chức hoạt động lớn muốn làm công việc giao thiệp với nước ngoài.

Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh: "Chủ group muốn dùng máy móc phát triển công nghiệp à?"

Lữ Trĩ: "Có ý gì?"

Tây Thi: "Ta cũng không nghe hiểu lắm."

Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh: "Chính là thời đại của mọi người muốn mài lúa mì thành bột mì cần nhân lực hoặc súc vật kéo đẩy. Lúc ai gia cầm quyền, đưa vào thiết bị và kỹ thuật của người phương Tây để xây dựng nhà máy, chế biến bột mì trong nhà máy không cần người kéo đẩy. Chỉ cần đổ lúa mì vào máy móc, đương nhiên sẽ cho ra bột mì. Không chỉ bột mì, máy móc có thể dùng vào các loại ngành nghề, bao gồm thuyền và xe đều có thể dùng hơi nước thúc đẩy, khi đó ta từng bị hàng phương Tây tập kích, có bột mì vải vóc tốt hơn rẻ hơn, ai còn mua đồ vật đắt tiền do nhân lực sản xuất nữa?"

Vi Hương Nhi: "Sao máy móc kia có thể khiến lúa mì trực tiếp biến thành bột mì chứ?"

Lưu Sở Ngọc: "Đúng vậy, nó làm như thế nào?"

Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh: "Tỷ không tận mắt chứng kiến, ta nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, tỷ không tưởng tượng nổi."

Ðát Kỷ: "Vậy thì làm đi!"

Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh: "Ta từng thúc đẩy, nhưng ta không biết kỹ thuật này."

Phùng Niệm cũng đang xem trong group, nhìn đến chỗ này, nàng nói: "Nhưng tỷ có kỹ năng."

Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh: "Sư di chế di có thể giúp muội học tập hơn nữa vượt qua người khác, chỗ các muội đã nảy sinh công nghiệp hoá muội mới có thể bắt đầu làm được."

Phùng Niệm: "Nhưng ta có thể tẩy kỹ năng."

Bây giờ sử dụng sư di chế di không tốt lắm, bởi vì đối với bọn họ mà nói tạm thời còn không có đối tượng để học tập và vượt qua, nhưng có thể dùng kỹ năng này rửa ra kỹ năng cùng loại khác, chẳng hạn như vừa rồi Phùng Niệm đã rửa ra một cái: Vua sơn trại.

Kỹ năng này là, chỉ cần ngươi từng gặp và hiểu rõ vật này, khoác vầng sáng lên cố gắng một chút đều có thể làm ra bản sao. Vầng sáng này cũng không thể trực tiếp cho Từ Hi dùng, nhưng nàng ta có thể thông qua con đường triệu hồi đặc biệt lôi ra phụ tá đắc lực của nàng ta vào lúc đó.

Trong số những quan viên được nàng ta trọng dụng nhất định có người hiểu kỹ thuật này.

Phùng Niệm mở ra nhìn như thế, Từ Hi lại đưa ra vấn đề mới.

Lôi người ra như vậy, không tồn tại được lâu.

Ðát Kỷ: "Muội coi thường chủ group chúng ta rồi. . . Nàng muốn, cẩu hệ thống sẽ không cho sao?"

Vương Chính Quân: "Muội trực tiếp gửi cho nàng, ta cũng không tin hệ thống có thể tịch thu người ở chỗ của nàng."

Phùng Niệm: "Kế hoạch của cẩu hệ thống đều là như thế, trước tiên cho tỷ dùng thử, thử xong muốn tiếp tục sử dụng thêm tiền mua đứt là xong việc, đều là kịch bản. Ta có điểm thành tựu nó tùy tiện trừ còn có thể không để lại mấy người kỹ thuật viên à? Bây giờ ta cũng nghi ngờ nó cho ta cái group này chính là giật dây muốn ta làm chuyện lớn, mở nhiều kỹ năng như vậy không làm gì thì đó chẳng phải là lãng phí sao?"

Triệu Phi Yến: "Muội là chủ group, muội nói gì cũng đúng."

Triệu Hợp Đức: "@ Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh, muội chọn vài người nghe lời kỹ thuật tốt, dạy dỗ thật tốt gửi cho chủ group đi!"

Vạn Trinh Nhi: "Lời này của tỷ có chút thú vị."

Đông Ca: "Nghe lời? Kỹ thuật tốt? Ôi. . ."

Trước khi xuyên qua, trong đoạn lịch sử kia cuộc cách mạng công nghiệp đầu tiên bắt đầu từ ngành dệt may, dấu hiệu là tàu hỏa và máy dệt Jenny ra đời, sau này mới từ ngành dệt lan ra những ngành khác.

Dù máy dệt Jenny cũng cần dùng tay, mà thời đại Từ Hi nắm quyền, phương Tây đã tiến hành cách mạng công nghiệp lần thứ hai, Đại Thanh theo sau nên không tham gia vào lần thứ nhất, bọn họ bị ăn đòn muốn tìm cách trở nên mạnh mẽ hơn, trực tiếp đưa vào kỹ thuật sau này đã vượt qua giai đoạn phôi thai của ngành công nghiệp. Vừa rồi Từ Hi nói nếu không can thiệp vào để xã hội phát triển tự do, chưa chắc có thể đạt được trong ba trăm năm nữa, dùng nhóm vận động công việc giao thiệp với nước ngoài của nàng ta đến làm những thứ nàng đã nói, thật giống như mọi người còn chưa học bò xong ngươi đã muốn dạy hắn đi.

Nhưng bây giờ không có cách nào.

Phùng Niệm là sinh viên thuần khối văn, kiến thức giáo dục bắt buộc về hoá học vật lý đều trả lại cho lão sư, để cho nàng đến chủ trì càng không thực tế, còn không bằng để đại thần phái kỹ thuật cuối triều Thanh đến đây, phủ <> lên, sau một hồi bay nhảy luôn có thể có một chút thành quả.

Phùng Niệm dám nghĩ, Từ Hi dám gửi, sau đó có kỹ thuật viên.

Thái hậu nương nương còn đặc biệt chiếu cố nàng, vung ra vài người này nói là bao gồm mấy thứ, có làm công thương nghiệp cũng có tạo thuyền làm công trình quân sự, tất cả đều tiếng tăm lẫy lừng.

Người bị lôi ra còn đang cúi đầu nhìn mình, Phùng Niệm đang đàm phán với hệ thống chuẩn bị dùng điểm thành tựu mua đứt mấy người này, cần bao nhiêu hệ thống xem rồi trừ.

Cậu hệ thống kia thật sự xem rồi trừ chứ sao.

Trong group triệu hồi một người nhà chỉ cần một ngàn cống hiến, mấy người kỹ thuật viên này lập tức trừ ba mươi ngàn điểm thành tựu của nàng.

Ba mươi ngàn thì ba mươi ngàn!

Sử dụng điểm số xong còn có thể tiếp tục tích lũy, người tới tay là được. Phùng Niệm phủ kỹ năng lên cho bọn họ, mới giới thiệu với Chính ca: "Từ Hi đưa tới, để cho bọn họ giúp ca ca phát triển công nghiệp."

"Vậy thì xin nhờ các vị."

Đã biết là chuyện gì xảy ra ai còn dám làm bộ làm tịch? Muốn làm cao chọc giận chủ group này là sẽ kết thúc sinh mệnh lần thứ hai ở đây, bọn họ đều là người thông minh, biết nên làm như thế nào.

Nhất là nghĩ đến ở đây còn chưa tiến vào thời đại công nghiệp, mấy vị kỹ thuật viên lập tức dâng lên hùng tâm tráng chí, trước kia bọn họ trải qua lạc hậu bị ăn đòn, đã thay đổi nhưng vẫn không ngăn được sự xâm ngược của phương Tây, quốc gia lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Ở chỗ này làm thật tốt, tranh thủ dẫn trước thế giới.

Nhóm kỹ thuật viên nhìn về tương lai, lúc này muốn giấy bút, chuẩn bị quy hoạch một phen.

Doanh Chính: "Không vội, trước tiên chư vị hãy thay đổi y phục, xử lý mái tóc một chút."

. . .

. . .

Lúc này, trong group cũng đang châm chọc kiểu tóc đuôi sam của nam nhân cuối triều Thanh, nhất là mấy người thích nhìn mặt, chẳng hạn như Lưu Sở Ngọc, nàng gõ cả trang toàn chấm.

Bị Lữ Trĩ cấm chat bởi vì gõ quá nhiều lần.

Nàng bị cấm chat, còn có người khác nói chuyện thay nàng ――

Khách Ba Ba: "Thế này thật sự là quá xấu."

Hạ Cơ: "Đúng là có một chút."

Phan Ngọc Nhi: "Đằng trước cạo đến sáng bóng là có ý nghĩa biểu tượng gì? ? ?"

Trần Viên Viên: "Đừng hỏi, hỏi chính là giữ tóc không giữ đầu. Lúc ấy trên đầu người Mãn còn trọc hơn chúng ta, ngay cả tóc trẻ con cũng túm lại lớn như đồng tiền, cũng bện lại thành một bím tóc nhỏ rủ xuống. Sau khi bọn họ vào làm chủ Trung Nguyên, đi tới chỗ nào lập tức cạo đầu tới đó, đầu của những nam nhân trong thời đại của Từ Hi đều là dáng vẻ như vậy, đúng là nghiệp chướng."

Vạn Trinh Nhi: "Chẳng phải nam nhân kia của tỷ dẫn sói vào nhà?"

Trần Viên Viên: "Mặc kệ hắn ta dẫn hay không, vận số Đại Minh đã hết, khi đó người Mãn mạnh, xuôi nam là chuyện sớm hay muộn."

Dương Ngọc Hoàn: "Vẫn hơi xấu, tìm dao cạo đưa cho bọn họ cạo một lần nữa, trước khi tóc mọc lên thì lấy mũ đội lên."

Bao Tự: "Dù sao bọn họ cũng không trở về quê nhà được, nhập gia tùy tục, không có vấn đề gì."

Phùng Niệm đưa người tới Tần quốc ở phía nam, lại nói vài điều cho Doanh Chính để hắn ta quan tâm nhiều hơn một chút, địa bàn quốc gia này không lớn, đất cày lại nhiều như vậy, muốn dựa vào trồng trọt làm giàu thì quá sức, muốn nâng thực lực quốc gia lên, con đường nhanh nhất chính là làm công nghiệp. Nếu có thể làm thành công, lại muốn đào mương, kênh rạch xây Hoàng Lăng cũng nhanh hơn nhiều so với bây giờ.

Có thể nói nàng đã nói, người cũng đưa qua, chuyện đằng sau không phải chuyện Phùng Niệm có thể làm, nàng phủi mông trở về Lương quốc bên này.

Về thì trở về, người còn hưng phấn hồi lâu, đêm đó ngủ một giấc mới tỉnh táo lại.

Làm nền đến mức này, tin tưởng Chính ca đã có thể dẫn dắt bọn họ làm tiếp, tương lai của Lục Lục nhìn có vẻ tươi sáng, đền hết ánh sáng thì thật sự phiền phức.

Lẽ ra làm mẫu thân nên xử lý mọi việc công bằng, nhưng Lương quốc bên này quá khó làm.

Từ Hoàng đế đi xuống, bao gồm đại thần cùng với nhóm đại thần dự bị đều không có ai hiểu hành động của Chính ca, bọn họ bài xích sự thay đổi của phía nam, nếu không phải Bùi Càn biết sứ đoàn Tần quốc đến Lương quốc là người của Đại cữu ca y, nhóm người này vốn sẽ không có đãi ngộ tốt bao nhiêu, chắc chắn sẽ bị ghét bỏ.

Phùng Niệm suy nghĩ một lúc, vì thân nhi tử, nàng lại nói chuyện với Bùi Càn một lầ[email protected]đ/l~q+đ

Cũng không quá thành công. [email protected]đ/l~q+đ

Coi như tung mồi ra ngoài, nói nam nữ bình đẳng có các loại chỗ tốt, đây là lịch sử phát triển tất nhiên, trời cao cũng vui lòng nhìn thấy thay đổi này, Bùi Càn cũng có suy nghĩ của mình. [email protected]đ/l~q+đ

"Hoàng hậu nàng có từng nghĩ tới không? Nữ nhân trên trời có tiên pháp, dùng pháp lực lập tức có thể dời núi lấp biển, quả thật các nàng không thua kém nam nhân. Nhưng trên mặt đất không giống vậy, lúc thiên hạ còn chưa phải của nhà họ Bùi, chúng ta chính là nam cày nữ dệt, nam chủ ngoại nữ chủ nội, ban đầu quy định không phải giống như thế, mà là tự nhiên biến thành như vậy. Bởi vì nam nhân sức lực lớn, có thể làm nhiều việc, lòng của nữ nhân tinh tế khéo tay, thích hợp lo liệu việc gia đình. Hơn ngàn năm đều là như thế này, cũng không có người nào cảm thấy không được, vì sao vỗ trán một cái nói thay đổi lập tức phải thay đổi? Không nói đến việc thay đổi như vậy khó thực hiện cỡ nào, sau khi sửa lại thì sao? Để nữ nhân ra ngoài bôn ba à? Vậy ai đến lo liệu việc trong nhà? Nếu một quyết định không thể mang đến lợi ích thực tế cũng không chiếm được sự ủng hộ của dân chúng. Chẳng lẽ nàng cảm thấy đổi thành nữ nhân đi buôn bán làm quan có thể tốt hơn nhiều so với hiện tại? Nếu như không thể, hành hạ như thế đối với trẫm mà nói có ý nghĩa gì?"

Phùng Niệm suy nghĩ, hỏi y: "Vậy nếu thật sự có chỗ tốt thì sao?"

"Vậy hãy để trẫm nhìn thấy chỗ tốt, xem nó có đáng giá để làm to chuyện hay không."

Phùng Niệm: . . .

Lữ Trĩ: ". . ."

Lữ Trĩ: "Thật ra lời này cũng không sai, hắn trông coi một quốc gia lớn như vậy, làm việc gì chắc chắn đều phải suy nghĩ cho kỹ. Lúc trước muội thấy thả chân dễ dàng, đó là bởi vì không tổn thương đến nền tảng. Hiện tại bên Lương Quốc này cũng đã nghe nói về động tĩnh ở phía nam, phía dưới thống nhất ý kiến là không hỗ trợ, đứng trên lập trường của hắn, làm Hoàng đế không có lợi ích khổng lồ quả thật không cần thiết đối nghịch với người trong thiên hạ."

Trần Viên Viên: "Ta nghe hiểu, hắn nói là trẫm có chỗ khó, muội hãy ngẫm lại vì trẫm, có lợi ích thì lấy ra trước, làm sao nâng cao địa vị nữ nhân chúng ta hãy nói sau."

Lữ Trĩ: "Chỉ sợ cho lợi ích trước, hắn cũng sẽ không đi xử lý chuyện kia, đến lúc đó cũng có thể có rất nhiều lý do, thật sự không được còn có thể đẩy đền hết ánh sáng ra ngoài, nhi tử của muội vẫn là Thái tử, muội còn có thể thật sự trở mặt với Bùi Càn sao?"

Vương Chính Quân: "Chẳng lẽ trước kia Lưu Bang luôn lên kịch bản với người như vậy?"

Dương Ngọc Hoàn: "Đúng rồi."

Phùng Tiểu Liên: "Rõ ràng là như vậy."

Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh: "Cho cơ hội hắn không cần, cũng đừng quản nữa. Mấy người ai gia đưa cho muội, nếu thật sự có thể làm ra máy móc, nhà máy vừa mở ra, trong một hai năm Tần quốc sẽ xung kích các quốc gia xung quanh, làn sóng này không thể ngăn cản, đến lúc đó sẽ khiến cho bọn họ phải học tập Tần quốc, nếu như không học, cũng chỉ biết lạc hậu lại lạc hậu."

Vạn Trinh Nhi: "Đến ngày ấy, chỉ sợ chủ group và Bùi Càn sẽ xảy ra mâu thuẫn."

Vi Hương Nhi: "Muốn lo chuyện này lo chuyện kia sẽ chỉ bị người ta nắm mũi dẫn đi, ta thích sự thay đổi hiện tại của chủ goup, không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Nếu hắn thật sự dám oán trách muội bởi vì Tần quốc phát triển tốt mà Lương quốc rơi ở phía sau, nam nhân này không cần cũng được."

Hạ Cơ: "Thật sự như thế hãy hòa ly với hắn, con yêu phân mỗi người một đứa, muội đến phía nam cùng thống trị thiên hạ với Doanh Chính."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.