"Vậy Tôn Thục Phương xử lý như thế nào? Nói gì thì nói cũng là ác linh, vậy chẳng khác nào..." Mã Hầu nhìn thoáng qua Tôn Thục Phương đang ngồi trên xe quân cảnh, chỉ là nói đến ác linh hai chữ, trên người hắn tóc gáy liền dựng lên, càng miễn bàn sau ba ngày còn phải ở cùng một chỗ với bà ta nữa.
"Thân là người Chấp Pháp, cậu sớm muộn gì cũng sẽ có thời điểm phải thương lượng với ác linh, đây là một cơ hội rất tốt để học tập." Lục Diễn vỗ vỗ bả vai Mã Hầu, không nhìn vẻ mặt há hốc khiếp sợ của Mã Hầu, nói câu cố gắng xong, lập tức đi.
Mã Hầu: "..." Ác ma chính là ác ma, ngươi đừng trông cậy hắn có thể có tình cảm của nhân loại bình thường!!
Lục Diễn tất nhiên sẽ không thật sự bắt Mã Hầu dính trên cái xe đó suốt ba ngày, hắn lập tức đi về hướng Tôn Thục Phương trên xe quân cảnh, mở cửa xe ngồi xuống bên cạnh bà ta.
Tôn Thục Phương hoảng sợ, theo bản năng rụt qua bên cạnh một chút, cảnh giác lại oán độc nhìn hắn.
"Hoá ra bà lai cùng Khương Điềm còn có duyên phận như vậy?"
Tôn Thục Phương có hơi run rẩy.
Lục Diễn cúi mi cười nhạo một tiếng: "Ác linh quả nhiên là ác linh, bởi vì một ngụm oán khí trong lòng, liền có thể giúp một người không liên quan đi gài bẫy đứa con gái mà mình từng nhận làm con, thật ti tiện."
Đông tử Tôn Thục Phương dần dần lật ra màu máu đỏ, tựa hồ vô cùng không ủng hộ lời của Lục Diễn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-hao-quang-tu-than/155391/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.