Nếu như trước đây, nhận thức trong nội tâm Khương Điềm đối với ác linh cũng không minh xác, cô từ đầu đến cuối đều cho rằng Tôn Thục Phương chết thảm là một người đáng thương, bà ấy làm hết thảy cũng chỉ vì báo thù mà thôi, những người đó nói cho cùng là hung thủ hại chết bà ấy, vì sao bà ấy không thể báo thù?
Thẳng cho đến khi Tôn Thục Phương ngay trước mặt cô rút cây súng của nữ cảnh sát ra, chậm rãi hướng đi về phía đám người đang bận rộn ở xa xa, trong ý thức hỗn độn đột nhiên loé sáng một ngọn đèn, để cô nhìn thấy rõ hai chữ ác linh này vốn là máu tươi tràn trề, không có nhân tính.
Cơ hồ không có chút gì do dự, Khương Điềm leo đến trên ghế điều khiển, khởi động xe, mở đèn, dùng sức ấn kèn vang lên.
Trong thôn trấn vào đêm vốn dĩ phá lệ im lặng, một tiếng còi này nhất thời vang vọng khắp bầu trời.
Thời gian Tôn Thục Phương ngày ấy tìm được đường sống trong chỗ chết là lúc gần hừng đông, nếu Trương Miêu Hương không nói sai, như vậy Tôn Thục Phương lúc đó đầu vẫn đang bị thương, tương đối dễ khiến cho người khác chú ý, Lục Diễn nghĩ, nói không chừng có người gặp qua bà ta, cho nên cùng Mã Hầu đi đến một thôn không xa để thăm hỏi điều tra.
Thôn trưởng mang hắn qua từng nhà để hỏi, đều không ai khoảng hừng sáng ngày mười có từng gặp một người phụ nữ trung niên cao ráo đầu bị thương cả.
"Lãnh đạo, ngay phía trước có một hộ mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-hao-quang-tu-than/155389/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.