Khương Điềm có bao nhiêu nhát gan, ông trời đều biết, đừng nói là hiện tại tình trạng thi thể không rõ, cứ coi như là một khối thi thể hoàn chỉnh đi nữa, cô cũng khẳng định không dám xem một chút.
Lục Diễn nghĩ không thể quá ép cô, loại chuyện này vẫn nên tiến hành làm sao cho tốt thì thôi; đang định nhét Khương Điềm về trong xe, hắn liền nghe được Khương Điềm nói: "Tôi cũng đi."
"Anh qua kia trước đi, tôi từ từ đi qua." Khương Điềm không đợi Lục Diễn trả lời, kéo theo cái chán bị thương của cô, vẻ mặt thấy chết không sờn, bắt đầu hoạt động.
Lục Diễn nhìn cô có chút dở khóc dở cười, một bước tiến lên trực tiếp ôm ngang cô lên, Khương Điềm kinh hô một tiếng: "Lục Cảnh Quan?!"
"Chờ cô chậm rãi qua tới, trời cũng sáng rồi." Lục Diễn nhăn mặt, lạnh như băng nói, rồi ôm Khương Điềm sải bước đi đến vị trí của Mã Hầu.
Mặt Khương Điềm lại lần nữa đỏ đến thính tai, trong lòng trầm thấp thở dài một hơi, Khương Điềm, ngươi thật đúng là một gánh nặng.
Bà dì của Phù Vũ Học vừa hạ táng thì hắn trước sau qua bên này hai lần, đối với địa hình hết sức quen thuộc, cho nên lựa chọn địa điểm chôn xác là một nơi cực kỳ hoang vu, cơ hồ sẽ không có ai đi ngang qua.
Cũng bởi vì nơi này đủ hoang vu, hiện trường được bảo vệ hết sức tốt, Mã Hầu theo một chuỗi dấu chân lộn xộn, rất nhanh tìm được một hiện tường khả nghi có dấu hiệu đào bới đổ sụp rất rõ ràng, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-hao-quang-tu-than/155388/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.