Edit: Nguyệt Kiều
Beta: Sub
Sáng sớm tỉnh rồi, Chân Phong còn đang ngủ.
Tôi gọi cho mẹ cuộc điện thoại, nói gặp phải người quen, không trở về nhà ăn điểm tâm được, mẹ nói: “Thật vừa vặn, mẹ mới vừa muốn đi ra ngoài mua phần bánh quẩy, con không trở về, mẹ liền mua một cái.”
Tôi cúp điện thoại, nhân viên phục vụ cũng tới, đưa tới mấy bộ quần áo giặt sạch sẽ hong khô gấp gọn lại, còn có hai phần bữa sáng.
Tôi đổi lại quần áo, đem quần áo Chân Phong đặt đầu giường, chính mình cầm một phần điểm tâm ăn.
Tôi không gọi hắn, vạn nhất người anh em này có tính khí xấu khi rời giường, tôi liền phải hứng chịu.
Chờ tôi ăn xong một phần điểm tâm, hắn cũng là tỉnh rồi.
Tỉnh sau hỏi: “Là ai ở bên ngoài ăn đồ ăn?”
Tôi đẩy cửa, thuận tiện đem bữa sáng trên xe đẩy mạnh đi.”
Tôi nói:”Là tôi, hôm qua cậu say rồi ngủ, hiện tại như thế nào, muốn ăn điểm tâm à?”
Hắn từ trong chăn bò ra, bắt đầu mặc quần áo, một bên mặc một bên hỏi tôi: “Hôm qua hai ta làm?”
Tôi nói: “Không có làm, cậu ở trong phòng, tôi ở bên ngoài, ngủ một giấc.”
Hắn nói: “Quần áo của tôi là anh đưa đi giặt?”
Tôi nói: “Ừ, cậu bao tôi không nhúc nhích, liền tại đầu giường đấy.”
(bao: bọc)
Hắn nói: “Cũng không biết nên nói anh thông minh hay vẫn là nói anh ngốc.”
Tôi nói: “Chuyện trước kia, coi như xong?”
Hắn nói: “Không thể.”
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chinh-la-may-man-nhu-vay-khong-phuc-nguoi-danh-ta-a/2918151/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.