“Cục trưởng Cao, ông đến quá đúng lúc!” Khổng Nguyên Hi vội vàng nắm chặt tay một ông già mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, kích động rơi nước mắt, run rấy nói: “Tôi còn tưởng rằng ngày mai mình sẽ không được nhìn thấy ánh mặt trời nữa.”
Cục trưởng Cao vỗ vỗ vai ông ta an ủi: “ông Khổng cứ yên tâm, có tôi ở đây rồi, không những ngày mai ông còn được nhìn thấy ánh mặt trời mà sau này mỗi ngày ông đều có thể nhìn thấy ánh mặt trời.”
Sắc mặt ông ta thế hiện biểu cảm rất chắc chắn.
Sau đó, ông ta liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy thi thể nằm rải rắc khắp nơi, trong đó còn có mười tám vị võ hầu, cảnh tượng này làm cho sắc mặt của ông ta lập tức trở nên lạnh lẽo, khóe mắt kịch liệt co giật.
“Người là do cậu giết sao?”
Ông ta nhìn về phía Long cửu Thần và hỏi với giọng như đang tra hỏi phạm nhân.
“Nếu đúng thì sao?”
Long Cửu Thần vững vàng như chó già, lòng không loạn, ngồi yên tại chỗ, dường như anh vốn dĩ không thèm để đám nguời này vào mắt.
“Cậu thật càn rỡ!”
Cục trưởng Cao lạnh lùng nói: “Đã giết chết nhiều võ giả như vậy ở khu vực Giang Nam của tôi, vậy mà khi nhìn thấy tôi còn dám có thái độ như vậy, ai cho cậu lá gan đó hả?”
Long Cửu Thần lạnh lùng nói: “ông là cái thá gì, tại sao tồi phải cho ông mặt mũi?”
Ngay khi lời nói này được nói ra.
Cục trưởng Cao nổi trận lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-vuot-nguc-ma-thoi-so-nhu-vay-lam-gi/3486769/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.