Não Phan Nhạc Lân nhảy số: “Hay là chúng ta giúp thế tử bắt Thang Lập Võ, xin thế tử tha thứ, được không?”
“Tôi thấy được đấy!”
“Tôi cũng thấy được!”
Các sếp lớn bày tỏ thái độ.
Thang Lập Võ tái mặt, lập tức nói: “Long Kiêu đáng sợ thật nhưng ông ta tiếp quản ấn soái của Long Ngạo, đã chọc giận đến tầng trên!”
“Các người có phát hiện hay không, cuộc chiến biên giới lần này, năm trăm ngàn quân Tây Lương đối mặt với mấy triệu quân địch, đánh xấp xỉ năm năm, trả giá thương vong nặng nề. Nhưng Bắc cảnh, Nam cảnh, Trung cảnh, Đông cảnh, toàn bộ đều án binh bất động, mà không xuất binh giúp đỡ?”
Các ông trùm kinh doanh rối rít gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Thang Lập Võ nói tiếp: “Điều này chứng tỏ rằng triều đình mong quân Tây Lương bị tiêu diệt, để tránh nhà họ Long tiếp tục cha truyền con nối, tập hợp binh quyền đe dọa đến triều đình.”
“Chỉ cần chúng ta tiêu diệt Long cửu Thần, là có thế khiến Long Kiêu mất con nối dõi. Vậy chúng ta sẽ trở thành công thần, không những không xảy ra chuyện gì, còn được triều đình khen
thưởng. Sau này các ông còn lo không thế phát triển kinh doanh sao? Sợ gì làm lớn sẽ bị người ta ăn mất chứ?”
“Ngược lại, nếu các ông giúp Long cửu Thần đối phó tôi, thì tức là chống đối lại triều đình, kết cục sẽ thê thảm đấy!”
Sau khi nghe thấy Thang Lập Võ nói vậy, các ông trùm kinh doanh bình tĩnh suy nghĩ, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-vuot-nguc-ma-thoi-so-nhu-vay-lam-gi/3486747/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.