Anh từng xem tài liệu của Thang Lập Võ nên có thế liếc nhìn là nhận ra.
“Không tệ!”
Thang Lập Võ châm một điếu thuốc, nhả khói, nhìn Long cửu Thần với vẻ mặt nghiền ngẫm: “Cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt.”
“Đúng vậy, cuối cùng cũng gặp mặt. Tối hôm qua trong giấc mơ, tôi đã nóng lòng giết ông mấy trăm lần.” Long cửu Thần nghiến răng nghiến lợi nói.
Thang Lập Võ cười ha hả, búng điếu thuốc lá và nói: “Thằng nhóc nhà cậu thật sự rất can đảm, vậy mà lại thật sự dám đến đây một mình đế cứu con, nhìn thấy chiến trận lớn như vậy mà cũng không sợ hãi. Điều này khiến Thang Lập Võ tôi phải khen ngợi, không hổ là tội phạm đã từng ở tù năm năm, thật sự không sợ chết, rất đáng khâm phục!”
Ông ta ôm quyền, nở nụ cười giấu đao, dường như trong mắt ông ta, Long cửu Thần đã là một người chết.
“Ông đã bận rộn cả buổi tối chỉ đế bố trí cho tôi một cạm bẫy thế này sao, hình như coi thường tôi quá rồi đấy?” Long cửu Thần chỉ vào những tay súng xung quanh mình, có phần dở khóc dở
cười.
Thang Lập Võ thoáng sững sờ: “Cậu có ý gì? Chê chiến trận không đủ lớn, khiến cậu mất mặt sao?”
Long Cửu Thần lười tiếp tục nói nhảm với ông ta, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã đi vào bẫy theo ý của ông, có phải ông nên để tôi gặp con của tôi không?”
Điều hiện giờ anh muốn biết nhất là tình hình con trai Nhạc Nhạc của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-vuot-nguc-ma-thoi-so-nhu-vay-lam-gi/3486746/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.