Lại nói về Long cửu Thần.
Trên đường trở về nhà họ Dương, sau khi hỏi Dương Nghĩa Sơn, Long cửu Thần mới biết rằng cha của Dương Nghĩa Sơn là một cao thủ võ lâm, năm Dương Nghĩa Sơn bốn tuổi, cha mẹ đã mất tích cho đến tận bây giờ, sống chết không rõ.
Còn thanh kiếm Thần Phạt thì không biết cha ông lấy được từ đâu, không phải là bảo vật gia truyền của nhà họ Dương.
Sau khi cha mẹ mất tích, Dương Nghĩa Sơn ngày nào cũng ôm thanh kiếm Thần Phạt đế ngủ, cho nên có tình cảm rất sâu sắc đối với thanh kiếm này, và vì thanh kiếm này không gì không chặt đứt được nên Dương Nghĩa Sơn mới coi nó là bảo vật gia truyền.
“Cửu Thần à, nếu sớm biết cậu có thế lấy lại thanh kiếm, đáng lẽ tôi phải nói với cậu, sau khi tài sản hơn 1 tỷ của gia đình bị nhà họ Lưu cướp đoạt, hiện giờ cũng nằm trong tay của Tần tam gia.”
Trở về nhà họ Dương, Trương Ngọc Lan có chút hối hận, không nói sớm cho Long cửu Thần biết trước.
“Dì Lan, dì đừng lo, cháu sẽ sớm giúp các dì lấy lại tài sản gia đình.” Long cửu Thần nói.
“Thôi quên đi cửu Thần, quá nguy hiếm rồi, đừng đối phó với Tần tam gia nữa, tôi thật sợ hắn không tiếc trả giá lớn để thủ tiêu anh. Nói thật, gia đình tôi cần một người đàn ông đâu đội trời chân đạp đất như anh!”
Nói đến đây, Trương Ngọc Lan nhìn về phía Dương Tử Hi: “Con gái à, đừng làm cửu Thần cáu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-vuot-nguc-ma-thoi-so-nhu-vay-lam-gi/3486744/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.