“Không tiện!”
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên bên tai hai chị em.
“Hả?”
Tần Tử Khanh cau mày.
“Long Cửu Thân?”
Vừa nảy ra ý nghĩ này, Tần Tử Đình chống tay lên hông, tức giận mắng chửi như một người đàn bà chanh chua: “Có mấy đồng tiền dơ bấn thôi, anh ngông cuồng cái gì? Có tin tôi bảo chị tôi kéo đại quân tới phá hủy Thủy Thượng Long Cung của anh không? Anh giỏi quá nhỉ, còn không mau ra đón chị em chúng tôi!”
Cò ta vừa nói xong, một chiếc đỉnh đồng nặng mấy tấn bay ra khỏi cống và đâm thẳng về phía cô ta.
“A!!!”
Sắc mặt của Tần Tử Đình trở nên trắng bệch, cô ta phát ra một tiếng kêu chói tai.
“Đừng la hét nữa! chạy mau đi!”
Sắc mặt Tần Tử Khanh điên cuồng biến đổi, xoay người kéo Tân Tử Đình bỏ chạy.
Mãi đến khi fâm một tiếng, cô ta quay lại
nhìn thấy chiếc đỉnh đồng đã rơi xuống đất thì mới thở phào nhẹ nhõm, mắng: “Con nhóc thối nhà em, sao cái gì cũng dám nói vậy? Người có thế sổng trong biệt thự sang trọng như vậy là người bình thường mà em có thế tùy ý trêu chọc sao?”
Lúc đầu cô ta còn tưởng rằng là Long cửu Thần, mãi cho đến khi chiếc đỉnh đồng bay ra ngoài khiến cô ta cảm thấy nguy hiểm, cô ta mới bỏ đi suy nghĩ kia.
Bởi vì trong ấn tượng của cô ta, Long cửu Thần là một tên ăn chơi thất học, còn chẳng có thực lực bằng cô ta, nên cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-vuot-nguc-ma-thoi-so-nhu-vay-lam-gi/3486730/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.