- Bạch gia, ngươi đừng chấp niệm nữa, đừng lấy Dương Khả Lạc xem thành Mặc Ly của ngươi. Nàng ta sẽ không quay lại nữa đâu.
- Câm mồm.
Bạch Kiến Vân quát một tiếng.
- Nàng sẽ quay lại, chắc chắn nàng sẽ quay lại.
Những lời này hắn nắm chặt tay nói nhỏ nhưng với những người đã luyện võ mà nói thì nghe rõ mồn một. Không biết qua bao lâu, một tiếng thở dài làm mọi người giật mình. Cả đám quay ngoắt đầu nhìn về phía hàng lang. Chỉ thấy Dương Khả Lạc đứng đó ngáp dài.
- Nhà ăn ở đâu thế? Vương phủ rộng lớn như vậy, ta không biết đường?
Bạch Kiến Vân nhìn nàng chằm chằm, tiếng thở dài của nàng lúc nãy làm hắn thấp thỏm, nàng... chẳng lẽ đã nghe thấy gì rồi?
- Dương cô nương đứng đó bao lâu rồi?
Dương Khả Lạc đờ người ra, lại ngáp một cái.
- Tô đại nhân cứ gọi ta là Tiểu Lạc được rồi, gọi Dương cô nương nghe xa lạ lắm. Đại hội sắp tới còn nhờ ngài chỉ bảo thêm. Haizz, ta đi được nữa đường thì mới nhớ ra ta không biết nhà ăn nằm hướng nào nên mới quay lại... các vị đang bàn chuyện sao?
Dương Khả Lạc dụi mắt hỏi. Thật ra nàng không buồn ngủ, những lời nói vừa rồi nàng đã nghe hết. Nàng cứ nghĩ mãi không ra lý do gì mà với hành động xấc láo vừa rồi của nàng lại không bị phạt gì mà vẫn được cho qua, trong lúc tự tìm câu trả lời thì mới biết mình đi lạc, quay trở lại con đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-song-nhan-nha-thoi-ma/1972531/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.