Vương Bản cùng đám người giật mình kinh hãi, Dương Khả Lạc nhìn theo con rạch thì thấy có thêm mấy bộ phận như chân, thân nhưng lại không có đầu.
Nàng quay đầu nhìn Vương Bản.
- Vương ca, mau cho người đi báo quan đi.
Vương Bản chưa kịp nói thì có người đã lên tiếng.
- Để... để ta đi.
- Ta cũng đi.
Hai người chạy đi báo quan, còn một số người thì đi theo Dương Khả Lạc tìm xem còn bộ phận nào nữa không.
- Các huynh theo ta làm gì?
- Bảo vệ muội, muội chỉ là một cô nương, lỡ có chuyện gì thì sao?
Một người nói làm cả đám gật đầu phụ họa theo, Dương Khả Lạc không cho là thế, nàng biết tỏng bọn họ chỉ muốn biết cách làm mấy món kia thôi chứ gì. Nhưng nàng cũng chẳng thèm vạch trần bọn họ, mà đi men theo con rạch cho tới bờ rào, Vương Bản nhìn bờ rào bị lủng một lỗ to thì ngạc nhiên.
- Kì quái, hôm qua ta đi ra vẫn bình thường mà, sao giờ lại có cái lỗ này?
- Mọi người xem, có cái gì mắc tại đó kìa?
Cả đám nhìn theo tay chỉ của tiểu Kiệt thì nhất thời hóa đá, Dương Khả Lạc bụm miệng, nhăn mặt còn mấy người thì nôn thốc nôn tháo. Thứ bọn họ nhìn thấy là một cái đầu với mái tóc dài trôi theo dòng chảy, điều khiến họ nôn mửa là hai con mắt đã lòi hẳn ra ngoài, da thịt bê bết máu nhúng xuống nước nên thấy cả xương cơ mặt trắng hếu và bộ óc lộ ra ngoài.
Dương Khả Lạc không muốn nhìn nữa, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-song-nhan-nha-thoi-ma/120837/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.