Linh Nhi càng ngày càng gấp gáp, cô đã điều động gần như toàn bộ lực lượng truy tìm, kết hợp với toàn bộ cảnh sát trên đất nước tra hỏi tất cả các nơi. Với số lượng người tìm kiếm đông đảo như vậy mà vẫn không có tung tích, điều này làm cho cô có một dự cảm vô cùng xấu.
Suốt đêm không ngủ một chút nào, cô không hề lo cho bản thân mình, mặc cho những cơn đau đầu đang bắt đầu xuất hiện, thế nhưng cô càng lo cho anh ấy hơn. Thậm chí, cô còn phải vào phòng tắm để có thể gạt đi những giọt lệ của mình.
Một đêm này, cô cảm giác như nó dài gần bằng một thế kỷ, từng giây từng phút, các giác quan của cô căng cứng, cô chỉ chờ đúng một thông tin đó là tìm thấy tung tích của anh ấy. Thế nhưng...
Nỗi nhớ bắt đầu làm cho cả thân thể run rẩy, cô nhìn vị tổng thống trước mắt, nỗi nhớ nhung bắt đầu trở thành nỗi uất ức.
Nếu không phải do các người quản lý quá lỏng lẻo, anh ấy sẽ không mất tích như vậy. Tất cả lỗi đều là do các người, anh ấy mất cũng là vì các người, anh ấy đau khổ cũng là vì các người... Những gì anh ấy đang phải chịu đựng cũng là do các người.
Khi này, Linh Nhi bắt đầu suy nghĩ một cách điên rồ. Thậm chí cô còn không tự chủ phóng xuất lời nói trước mặt tổng thống với giọng điệu vô cùng lạnh lùng:
“ Đất nước này không còn lý do gì để tồn tại nữa. Tất cả mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/3698792/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.