Cảnh sát cũng đã đến, mọi người cũng bớt lo lắng đi phần nào. Sau khi kiểm tra một hồi, mấy viên cảnh sát thả lỏng một hơi, cũng may là không có thương vong về người, chỉ có một số người thương tích nhẹ ngoài do xô đẩy trong quá trình di chuyển.
Nhờ sự chỉ dẫn của viên cảnh sát, rất nhanh từng đoàn người xếp hàng ra về, một số người chọn cách ở lại, tận hưởng vui chơi tiếp.
Cầm lấy tờ giấy trên tay, Lăng Thần đi tìm một viên cảnh sát, nói ra toàn bộ câu chuyện với hi vọng là bọn họ sẽ giúp đỡ cậu. Thế nhưng, những gì cậu nói vô cùng buồn cười, cộng thêm hiện trường không có bất cứ thứ gì khả nghi làm cho các viên cảnh sát không có một ai giúp đỡ cậu cả. Tất cả đều chỉ trả lời qua loa, thái độ hời hợt.
Lăng Thần vẻ mặt âm trầm rời đi, mặc dù biết chuyện mình không có đủ bằng chứng để khiến bọn họ tin, tuy nhiên khi nhìn thái độ hờ hững, vẻ mặt không quan tâm của bọn họ lại khiến cho cậu rất khó chịu.
Đó chính là mạng người, một cô gái bé nhỏ, sao các vị có thể khoanh tay đứng nhìn như vậy được chứ?
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên, cậu bắt máy, giọng nói quen thuộc của Lâm Thần phát ra:
“ Lăng Thần, cậu ở đâu đó? Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi! Cậu tranh thủ về ăn một chút.”
Giọng nói ba phần e thẹn bảy phần sợ sệt làm cho Lăng Thần có chút tò mò. Tuy nhiên, hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/3647529/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.