Người xưa đã có câu: Không có lửa làm sao có khói. Bất kỳ sự việc nào xảy ra đều phải có nguyên do của nó. Ví dụ như ngôi sao sáng trên trời là do chúng phản chiếu ánh sáng từ mặt trời, sau đó truyền đến mắt. Hoặc cho dù cách rất xa, mặt trời cũng có thể chiếu sáng được trái đất và cung cấp ánh nắng... tất cả là do nó chính là một hành tinh khổng lồ bốc cháy rực lửa, phản ứng của chúng nóng tới nỗi mà khi cách xa trái đất, chúng ta cũng có thể cảm nhận được hơi ấm...
Điều này ai cũng biết, cũng chẳng ai có thể phủ nhận được, nó giống như một điều hiển nhiên. Ấy thế mà, khi này, chính Lâm Thần lại hoài nghi câu nói mà mọi người cho là “hiển nhiên” ấy.
Bị bịt miệng, cậu không thể nói ra bất cứ điều gì, cậu vùng vẫy trong tuyệt vọng, muốn thoát khỏi ra sợi dây này.
Giác quan thứ sáu đang cảnh cáo cậu kịch liệt về sự nguy hiểm, và đúng như vậy, chẳng cần đến giác quan đó, ánh mắt cậu đã nhìn thấy hai cô gái trước mặt giống như đang lột xác, trở thành một con người khác hoàn toàn.
Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp lay động lòng người ấy, rồi còn cả dáng người nóng bỏng, mái tóc óng mượt trải dài đã làm biết bao nam sinh mê luyến... lẽ ra, khi này cậu nên vui vẻ vì được thưởng thức khung cảnh đẹp “tuyệt mĩ” đó. Bởi vì một cô gái xinh đẹp như vậy đã rất là hiếm, là báu vật nhân gian, thế mà đây có tận hai người, ngang sức ngang tài, không ai chịu thua ai về khoản nhan sắc.
Thế mà, cậu chẳng hề vui vẻ một chút nào cả, thân thể bắt đầu bị hai cô gái sờ mó, cảm giác cổ mình ươn ướt, có một chút đau nhói ảo diệu, cậu bắt đầu cắn răng chịu đựng.
Tại sao? Tại sao hai em ấy lại ra nông nỗi này. Từ khi lấy đi thứ quý giá của hai em ấy, cậu đã xác định là sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc đời của hai người. Cậu thậm chí còn chuẩn bị tinh thần bị ba mẹ chửi mắng, đánh đập vì đã đi quá giới hạn cho phép. Thế nhưng, chuyện này cậu không thể công khai được, bởi vì chỉ cần công khai, Linh Nhi sẽ nổi giận, truy sát cả hai em ấy.
Cậu thừa nhận, mặc dù ở bên cạnh Linh Nhi rất lâu nhưng cậu cũng không thể dám chắc sẽ ngăn cản được em ấy làm điều điên rồ. Nhất là khi, cô ấy vô cùng căm thù những kẻ động đến cậu.
Vậy nên, cậu mới nói như vậy, mục đích cuối cùng cũng chỉ muốn tốt cho hai em ấy mà thôi. Tuy nhiên, cậu có cảm giác là mình đã khiến hai em ấy hiểu lầm.
Muốn giải thích? Cậu cũng muốn giải thích lắm chứ? Thế nhưng miệng thì bị bịt lại, tay thì bị trói, cậu chẳng có một cơ hội nào để làm điều này.
Nếu như cho cậu một cơ hội, chắc chắn cậu sẽ sửa lại câu trả lời ban nãy. Cậu sẽ giải thích rõ, sau đó mới kết luận. Hai em ấy chắc chắn sẽ không hiểu lầm tai hại đến mức như này.
Tuy nhiên, đã quá muộn...
“ Tiểu Ngọc, có phải của em to hơn của chị phải không?” Nguyệt Sương đang làm thì đột nhiên dừng lại, nhìn vũ khí của Tiểu Ngọc, tò mò hỏi:
Tiểu Ngọc đang say sưa “thưởng thức” thì bị câu nói đó khiến cho cô phải dừng lại, cảm nhận được Nguyệt Sương đang nhìn chằm chằm phần nhô ra dưới cổ mình, cô không tự chủ ưỡn ngực, tự hào nói:
“ Đúng vậy, đây chính là kết tinh tình yêu của em dành cho anh ấy. Chị thấy chúng có to lớn không?”
Nói xong, Tiểu Ngọc còn nhìn hướng về Lâm Thần, vẻ mặt vô cùng tà mì, hai tay cầm lấy vũ khí của mình như muốn khoe cho anh ấy biết cô yêu anh ấy đến nhường nào.
Lâm Thần suýt chút bị hành động này khiến cho máu mũi cậu chảy, vẻ mặt cậu hoảng hốt nhìn sang hướng khác. Vẻ mặt vô cùng lo sợ giống như sợ bị Tiểu Ngọc tập kích lần hai vậy.
Nguyệt Sương tất nhiên là không cam lòng, cô cúi xuống nhìn, sau đó so với Tiểu Ngọc. Dường như chênh lệch cũng không lớn lắm, điều này khiến cho cô có chút đắc ý.
Khi này, cô quay sang nhìn Lâm Thần, cảm nhận được anh ấy đang lo sợ thứ gì đó. Ngay lập tức, cô nảy ra một ý nghĩ vô cùng tà ma.
Thu liễm nụ cười, cô quay sang nhìn Tiểu Ngọc, vẻ mặt thăm dò:
“ Cứ cho là em to hơn đi. Thế nhưng hai chúng ta như này thì vẫn còn rất nhỏ. Hay là...Chị có ý này...”
Thấy Tiểu Ngọc bắt đầu chăm chú lắng nghe, cô lúc này mới từ từ, nói một cách vô cùng nghiêm trọng:
“ Chúng ta phải khiến cho chúng to ra. Em không muốn anh trai em vì cô gái khác to hơn của em mà bỏ em đi đúng không?”
Dường như nghe đến điều đáng sợ nhất, Tiểu Ngọc ngay lập tức hoảng sợ, ôm chặt lấy tay của Lâm Thần, vẻ mặt kiên quyết lắc đầu nói:
“ Không...không...anh ấy là của em...Em muốn anh ấy thuộc về em!”
Không biết vì lý do gì, nhìn thấy Tiểu Ngọc bảo kê Lâm Thần, cô lại có cảm giác khó chịu. Thế nhưng rất nhanh cô lại bỏ qua, vẻ mặt tỏ ra vô cùng đồng cảm, thở dài nói:
“ Chị cũng như vậy. Rất sợ một ngày anh ấy sẽ rời cả hai chúng ta. Thế nhưng chị nghe nói là chỉ cần nhờ bàn tay nam nhân xoa bóp thì chắc chắn chúng sẽ to ra.”
Nghe đến đây, ban đầu Tiểu Ngọc còn mơ hồ, tuy nhiên rất nhanh cô cũng hiểu ra, hai tay đập vào nhau, ồ lên:
“ Đúng vậy! Thảo nào em cảm thấy sau khi anh ấy làm với em thì của em to hơn một chút.”
Đến khi này, Lâm Thần mới biết là mình đang bị hố, vẻ mặt không biết nên diễn tả như thế nào. Chỉ thấy cậu rất muốn nói điều gì đó, nhưng do băng dính nên toàn bộ lời nói của cậu đều biến thành “Ư-ư...” trông vô cùng hài hước.
“ Chúng ta còn nhiều thời gian lắm. Căn phòng này có đầy đủ đồ ăn, thế nên hai chúng ta có thể làm thoải mái mà không sợ ai làm phiền cả.”
Thấy bảo không có ai làm phiền, lại còn có đồ ăn sẵn, cô không tự chủ mà nhảy lên trời, vẻ mặt phấn khích nói:
“ Yeah... chị yêu dấu.”
Nguyệt Sương thấy vậy, cô không tự chủ che miệng cười của mình, phong cách điềm đạm của vị tiểu thư hiện ra khiến cho Tiểu Ngọc lại có chút ghen tỵ.
Nhìn Nguyệt Sương cười một cách duyên dáng như vậy, cô thầm hứa nhất định phải học tập, nó thật sự quá là đẹp đi mà.
Nguyệt Sương bắt đầu đi đến một bên tay của Lâm Thần, nhìn Tiểu Ngọc nói:
“ Được rồi... Chúng ta phải bắt đầu làm thôi.”
( Lược bỏ 1000 chữ do không đạt tiêu chuẩn được xuất bản)
P/S: Muốn hết mình nhưng sợ ăn gậy... Tháng này vượt qua 200 hoa tặng thì tác mở khóa nha...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]